
ạnh bà Thi, Lâm Thư cười cười,
"Mẹ, con rất nhớ nha, tất nhiên phải trở về nhà chứ ... nhưng mà, những
nguyên nhân này đều không quan trọng, quan trọng là, con rất nhớ mẹ"
Bà Thi dường như đối với những lời này rất hài lòng, vẻ mặt
tức giận cũng đã dịu xuống, nhưng mà ngoài miệng vẫn nhất quyết không tha,
"Tôi lại nghĩ không phải là cô nhớ tôi đâu, mà là nhớ món thịt kho tầu của
tôi thôi?"
"Sao mẹ biết?" Lâm Thư kinh hãi che miệng, chết rồi,
nói lộ rồi.
Chỉ thấy mặt của bà Thi trầm xuống, một con gió lạnh thổi
qua, Lâm Thư quyết định lui về khu vực an toàn, trước khi cơn bão của bà Thi nổi
lên, nhanh như chớp chui vào trong thư phòng, thấy cha cô đang lật lật tìm tìm
trong các ngăn kéo tủ.
"Tiểu Thư, con về rồi" Lâm tiên sinh cười tít mắt
nhìn Lâm Thư một cái, sau đó lại dời ánh mắt trở lại bức hình trên tay.
Lâm Thư nghiễng chân lên nhìn, đây không phải là ảnh chụp
lúc cô mười tuổi sao?, "Cha, sao cha lại xem cái này làm gì?"
"À, chỉ là cha đang nhớ lại dáng vẻ của con hồi đó
thôi, tiện thể cảm khái một chút, tại sao con càng ngày càng xấu vậy, ngày trước
rõ ràng là đáng yêu thế này cơ mà"
Lâm Thư: ....&*%#@
Cũng không muốn nói những lời ác độc với cha mình, nhưng mà,
Lâm Thư lặng lẽ liếc nhìn khắp thư phòng, khắp nơi đều tràn ngập mùi thuốc
súng, thôi, so với việc cô đả kích tâm hồn cha, thì mẹ già cô cũng đã đả kích
tâm hồn và thể xác cha cô khủng bố lắm rồi.
Lâm tiên sinh vui vẻ lật ảnh không ngừng, không ngờ lại nhìn
thấy bức ảnh mẹ cô hai mươi năm trước, Lâm Thư ngước mắt nhìn, không khỏi chấn
động, đúng là...
"Thời gian là con dao giết heo mà" Lâm thiên sinh
nói ra những lời Lâm Thư giấu kín trong lòng.
Lúc mẹ còn trẻ, có thể thấy là một thục nữ dịu dàng, mái tóc
dài ngang eo, so với dáng vẻ bây giờ thực sự giống như là hai người khác nhau vậy.
Nghe được tiếng thở dài của Lâm tiên sinh, Lâm Thư đột nhiên
mở miệng cười cười, "Cha, cha xin con đi, cầu xin con...., con sẽ đồng ý với
cha, không nói cho mẹ biết"
Lâm tiên sinh sửng sốt một lúc, sau đó mới hiểu được, ông bị
con gái tóm được điểm yếu rồi.
"Tiểu Thư à, cha biết con là một đứa con gái hiếu thuận
mà, tuyệt đối sẽ không bán đứng cha của con đúng không?" Lâm tiên sinh
nhìn Lâm Thư cười nịnh hót.
"Nếu là trước đây, con tuyệt đối không bao giờ nói ra,
nhưng mà, vừa rồi cha đã dùng những lời như thế nào để hình dung con gái cha nhỉ?
Càng ngày càng xấu?"
"Cha sai rồi" Lâm tiên sinh nhanh chóng tiến hành
tự kiểm điểm sâu sắc, "Tiểu Thư, con yên tâm đi, về sau chắc chắn cha
không nói như vậy nữa đâu"
Lâm Thư hài lòng gật gật đầu, lại nghe thấy cha cô nói tiếp,
"Cha biết, thực tế thường rất tàn khốc, nếu như con không muốn đối mặt,
cha sẽ không ép con"
Lâm Thư: .... Cha, bây giờ con sẽ đi nói cho mẹ ngay lập tức,
cha có tin không?
Lâm tiên sinh vội vã vuốt ve bộ lông dựng đứng của Lâm Thư,
chân thành nói, "Tiểu Thư à, con không cần lo lắng về sau không ai thèm lấy,
cho dù không người nào có thể đào móc ra ưu điểm trên người con, thì cha đây
cũng có cách"
Lâm Thư rưng rưng cắn ống tay áo....
Mặc dù cha là hiện thân của người anh trai mạnh mẽ, nhưng
cha lại độc ác với cô trăm nghìn lần, cô đành đợi chờ tình yêu của cha trở về
giống như lúc ban đầu. Lâm Thư vẫn lặng yên đứng bên cạnh cha cô, mãi đến lúc
ăn cơm.
Trên bàn cơm, bà Thi lại một lần nữa đưa Lâm Thư vào trạng
thái "đợi gả", nhưng mà, lần này nằm ngoài dự đoán, Lâm Thư lại kiên
trì từ chối chuyện đề nghị đi xem mắt. bà Thi đảo mắt qua lại, ánh mắt hình dao
phay soạt soạt chém lên người Lâm Thư, Lâm Thư khó khăn nuốt nước bọt, lại nghĩ
tới hai lần xem mắt trước đây - một người trong đó là Tô Mặc, một người khác là
ông chú già, nói gì thì nói cô cũng không muối trải qua cảnh ngộ thê thảm như vậy
một lần nào nữa.
"Mẹ, con gái muốn tập trung học tập thật tốt, mẹ nghĩ
xem, con cố gắng cố gắng học tập thật tốt, sau này tìn được một công việc tốt,
kiếm được nhiều tiền một chút, như vậy thì về sau làm sao còn có chuyện không
ai thèm lấy chứ" Lâm Thư yếu ớt khuyên nhủ mẹ cô.
Bà Thi nhướng mày, "Cho dù con nói con muốn học tập thật
giỏi, nhưng mà... con thật sự làm được sao?"
Lâm Thư che mặt, một dòng lệ chua cay. Mẹ sao mẹ có thể
không tin tưởng con như vậy? Con cũng có tự trọng ....
Nhưng mà, cũng may, bà Thi cũng không có tiếp tục cái chuyện
đi xem mắt rối rắm kia nữa, cuối cùng chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn Lâm Thư một
cái, không nói gì nữa, xem ra đã tán thành với cái "chí hướng cao xa"
của Lâm Thư rồi.
"Phù..." Lâm Thư thở phào nhẹ nhõm.
Cơm nước xong, Lâm Thư ở lại mè nheo một lát, mới lưu luyến
không rời trở về trường học
Nhưng mà... vừa mới tới trạm xe buýt, Lâm Thư liền nhìn thấy
một chiếc xe vô cùng quen thuộc dùng ở trước mặt mình.
"Trở về trường học à? tôi đưa em về" Tô Mặc kéo cửa
kính xe xuống, nhìn về phía Lâm Thư, rõ ràng cô đang có chút đờ đẫn.
"Sao anh biết tôi ở đây?"
"Gọi điện thoại cho Tiếu Đồng, cô ấy nói em về nhà, hỏi
giáo viên hướng dẫn của em hỏi địa chỉ, liền biết em ở đâu"
Đây gọi là xâm phạm