
h, để cho anh ăn vào bụng, chứ không phải là suy nghĩ đến việc
ngồi trên núi xem sói đấu nhau, để xem anh đánh bại một con sói khác!
Phải có một hình phạt nho nhỏ, Tô Mặc nghiêm mặt, bảo Lâm
Thư xuống xe
Nếu như cô có thể đuổi theo, nhận ra được sai lầm của mình,
như vậy anh sẽ lập tức tha thứ cho cô! Tô Mặc nghĩ như vậy, không ngờ.... đợi cả
một buổi chiều, cũng không có thấy bóng dáng của Tiểu Bạch Thỏ
Là con thỏ trắng nhỏ không muốn tới xin lỗi? Hay là, anh ở
trong lòng cô, không có quan trọng đến mức đó? Hay là, Trác Dịch trở lại, cho
nên không có tâm trạng nào để nghĩ tới anh?
Tô Mặc càng nghĩ, càng cảm thấy khó chịu
Quá không bình thường, như thế này đâu giống với Tô Mặc ngày
xưa người tự xưng là người nhìn thấu được tình yêu? Rõ ràng là anh đã lún sâu
vào vũng bùn rồi!
Thở dài, bỏ đi, nếu hôm nay Tiểu Bạch Thỏ không tới tìm anh,
cùng lắm thì, ngày mai anh tiếp tục nhìn chằm chằm Tiểu Bạch Thỏ vậy, Tô Mặc cười
chua xót.
Vì một người mà nóng ruột nóng gan, còn người đó lại giống
như không hề để ý tới mình, như vậy không tốt, rất không tốt, nhưng mà còn cách
nào khác nữa đâu?
Đợi đến chín giờ, Tiểu Bạch Thỏ vẫn không xuất hiện, Tô Mặc
lắc đầu một cái, gọi điện thoại, kéo Hạ Tề ra ngoài mượn rượu giải sầu
Nói thật, cái người tên Hạ Tề này, đúng là người "bạn xấu"
sáng ngời ngời! Từ trước đến nay nơi nào có thiêu thân, liền lập tức bổ nhào về
chỗ đó.
Tô Mặc một chút cũng không thấy hài lòng, Hạ Tề vừa nhìn thấy
anh liền bắt đầu dùng sức đâm vào chỗ đau trong lòng anh
Bình thường anh luôn hành hạ với người khác, lần này, không
ngờ lại đến phiên anh bị người hành hạ, Tô Mặc thật sự cảm thấy.... Trăm ngàn
tư vị
Hạ Tề nói người của Tô gia có chịu tiếp nhận Tiểu Bạch Thỏ
hay không, thật ra thì Tô Mặc không hề lo lắng chuyện đó chút nào, dù sao người
nhà cũng là "Hoa tuyệt thế" (ý anh ý là người nhà thực sự của anh là
hiếm có mà cũng là khó kiếm), anh hiểu rõ hơn so với bất kỳ ai, điều anh lo lắng
chính là.... ngộ nhỡ, căn bản Tiểu Bạch Thỏ không muốn đi cùng anh, nếu thật sự
là như vậy thì phải làm thế nào?
Cảm giác ngột ngạt khó chịu không ngừng dâng lên.
Hạ Tề không hiểu tâm trạng Tô Mặc, tự cho là tìm được đề
tài, bắt đầu mạo hiểm liều lĩnh líu ríu, Tô Mặc không kiên nhẫn, những cũng
không muốn lên tiếng cắt ngang, chỉ buồn bực uống rượu, coi Hạ Tề như không khí
khí
Nhưng mà, cái cảm giác ngột ngạt khó chịu kia hoàn toàn biến
mất sau khi nhìn thấy vẻ mặt kinh hoảng của Tiểu Bạch Thỏ, thay vào đó là .....
hối hận, tràn đầy trời đất kéo tới
Muốn đuổi theo, giải thích rõ, nhưng lại ý thức được, lờ mà
lờ mờ như vậy, nói không chừng, còn đổi lấy sự phản kháng của thỏ trắng nhỏ,
con thỏ nóng nảy này là một nhân vật rất quan trọng, anh không muốn xẩy ra xung
đột chính diện
Vậy tốt nhất nên nhịn!
Nhưng mà, bao giờ Tiểu Bạch Thỏ mới có thể trở lại đây? Tô Mặc
nhìn chằm chằm chất lỏng trong chiếc ly màu vàng nhạt, trong căn phòng trống trải
ngoại trừ Bánh Bao đang nhìn chắm chằm lên ngăn tủ đựng đồ ăn vạt, thỉnh thoảng
"Gâu gâu" một tiếng, hoàn toàn yên tĩnh
Xem ra ngay cả Bánh Bao cũng nhớ tới người bạn Tiểu Bạch Thỏ.
Kìm nén tâm tư, đem Tiểu Bạch Thỏ thả ra một thời gian, có
hai nguyên nhân: Một là trí nhớ Tiểu Bạch Thỏ không tốt lắm; hai là bị Tô Hoãn
khổ sở cầu xin giúp đỡ một chuyện.
Tô Mặc thầm nghĩ, Hàn Tuyết Dao là một người con gái quá mức
kiên cường, làm cho người ta đau lòng, nên đã đồng giúp đỡ, nhưng lại quá mệt mỏi,
sợ rằng chỉ có nhân tài như Hướng Khải mới có thể đối phó được, ôm Tiểu Bạch Thỏ
nhà mình vẫn là tốt nhất, khi đói bụng có thể ăn thịt được luôn, khi lạnh ôm
trong vòng tay thì rất ấm
Thế nhưng khi giúp đỡ Hàn Tuyết Dao Tô Mặc vẫn vui vẻ làm.
Phía sau người Hàn Tuyết Dao, dường như nhìn thấy bóng dáng người mà bản thân
anh vẫn luôn nhớ nhung
Không ngờ tới, việc này hình như làm cho Tiểu Bạch Thỏ hiểu lầm
rồi
Nhìn thấy Tiểu Bạch Thỏ ngồi ăn cơm cùng với Hướng Khải, lúc
đó ra vẻ thân mật, bề ngoài Tô Mặc tỏ vẻ tức giận, nhưng thực ra bên trong đang
mừng thầm, kỳ thực, anh có thể lý giải như này, Tiểu Bạch Thỏ vẫn còn rất để ý
tới anh?
Ai hiểu được, chứ Tiểu Bạch Thỏ không tự hiểu được, lấy cái
cớ cứu vớt "tâm hồn thiếu nữ”, Tô Mặc thật sự là không phản bác được.
Càng không ngờ tới ở phía sau trong quá trình nuôi thả, Tiểu
Bạch Thỏ lại gặp được một tên Hồ Ly nhỏ, rất dễ có xu hướng cùng con Hồ Ly này
sống qua nhưng ngày tháng vui vẻ
Cuối cùng Tô Mặc nhận thức được nguy hiểm
Vì vậy, mới bắt đầu xuất hiện cảnh tượng mua say, lòng đau
như cắt, mượn rượu giãi bày tâm sự? quả thực không sai. Nhưng quan trọng hơn
là, Tiểu Bạch Thỏ nhà anh là một con Tiểu Bạch Thỏ có tâm địa lương thiện
Đúng như dự đoán, lúc Tô Mặc ở trong bệnh viện nhìn thấy Tiểu
Bạch Thỏ liền len lén nhếch miệng cười. Tự đưa tới cửa, có lý gì lại không ăn?
Hơn nữa, đã đói bụng nhiều ngày như vậy rồi
Nhưng mà, vì sao sự vui sướng khi gặp lại này lại bị cắt
ngang thế này? Nhìn mẹ mình ầm ầm ĩ ĩ, Tô Mặc chỉ muốn day trán thở dài.
Mà điều làm cho anh cà