Disneyland 1972 Love the old s
Một Ngày Làm Thầy Cả Đời Làm Chồng

Một Ngày Làm Thầy Cả Đời Làm Chồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325943

Bình chọn: 8.5.00/10/594 lượt.

với Thẩm Thần Triệt, đúng là không

có câu trả lời gì, nhưng mà tâm trạng Lâm Thư cũng khá lên không ít.

Cùng lắm thì nước đến đất ngăn, binh đến tướng chặn.



Lúc trở về ký túc xá, cả phòng vắng tanh, Liễu Yên Nhiên và Tiếu Đồng đi bàn với tiểu bàn ca về chuyện thực tập, còn Tiết Băng đã chuyển ra khỏi ký túc xá, thuê phòng ở bên ngoài khá gần chỗ thực tập.

Nhìn tình hình, chắc Liễu Yên Nhiên và Tiếu Đồng đã biết chút ít sự việc, nhưng hai người khá ăn ý, ngậm miệng không đề cập tới, chỉ nói là không nỡ.

Trong lúc này trong lòng Lâm Thư có chút buồn bã, nhìn Tiết Băng xách hành lý rời đi, một câu cũng nói không nên lời.

Lúc này, điện thoại di động đột nhiên đinh đinh đang đang vang lên, cầm điện thoại từ trên bàn lên, Lâm Thư vừa nhìn một cái, theo bản năng liền bấm tắt - là Tô Mặc.

Nhìn lại điện thoại di động trên mành hình ba mươi mấy cuộc gọi nhỡ, bốn mươi mấy tin nhắn không đọc, Lâm Thư thật sự rất đau khổ.....

Không phải là cô không cẩn thận "Đã quên" nói cho người khác cô đi thư viện, không cẩn thận "Đã quên" mang điện thoại di động theo người sao, đến mức cứ cách mười phút thì lại gọi điện đòi mạng là sao?

Lúc này điện thoại di động giống như củ khoai lang nóng bỏng tay, Lâm Thư không biết là nên trả lời điện thoại, hay là tiếp tục giả vờ làm người trong suốt.

Mấy ngày nay, mặc dù Lâm Thư cắt đứt liên lạc với Tô Mặc, nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến tính bái quái trong Lâm Thư - Liễu Yên Nhiên nghe ngóng được tin tức của Tô Mặc ở đâu đó rằng: Cuối cùng anh vẫn từ chối ở lại trường, từ bỏ công việc này, lựa chọn kế thừa công ty của gia tộc.

Trong vườn trường ít đi một bóng dáng quen thuộc, Lâm Thư cảm giác cả người có cái gì đó không đúng, Tiếu Đồng giải thích đó là bệnh tương tư. Tuy rằng nói như vậy, nhưng chỉ cần Lâm Thư nghĩ tới Tô Mặc, lại không thoải mái.

Có một số việc, nếu cô vẫn chưa hoàn toàn buông xuống, thay vì nhìn thấy Tô Mặc, ấp úng không được tự nhiên, chi bằng chờ cho cô nghĩ thông suốt. Nói đơn giản, thì.... chiếc bánh có nhân từ trên trời rơi xuống này vẫn khiến tâm trạng cô chưa trở lại bình thường, không biết nên làm gì với chiếc bánh rất rất to này, nên ăn hay là giao cho chú cảnh sát.

Nghĩ như vậy, Lâm Thư liền yên tâm thoải mái nhận điện thoại di động, đương nhiên, dựa vào hiểu biết của cô đối với Tô Mặc, mấy ngày liền Tô Mặc không liên lạc được, sợ là đã không kiềm chế được, nhất định tìm đến cô đòi câu giải thích.

Nhưng mà, lần này.... Lâm Thư lại sai lầm rồi.

Đúng là có người chặn cô trên đường từ ký túc xá đến căng tin, nhưng người đó không phải là Tô Mặc, mà là người từng gặp mặt một lần..... mẹ Tô

Ở trung quốc có một mâu thuẫn đến mấy nghìn năm nay đều không có cách nào giải quyết đó chính là mâu thuẫn giữa mẹ chồng và nàng dâu, trong đầu Lâm Thư đột nhiên hiện ra câu nói này khiến cô không nhịn được lùi về phía sau mấy bước.

Lâm Thư biết rõ dáng vẻ cô lúc này. Mấy ngày nay trên mặc cô xuất hiện mấy hạt đậu nhỏ tranh giành nhau đua sắc không đẹp đẽ gì; Mái tóc cũng vì hai ngày nay chưa gội nên bết lại với nhau; mấy ngày nay vì bôn ba công việc khắp nơi mà hai vành mắt đen có che cũng không che được.

Thật sự là một dáng vẻ thê thảm.

Thực sự rất muốn chạy trốn....

Nhưng mà, Lâm Thư liếc mắt một cái quan sát tình hình xung quanh: Vì lúc này chính là giờ ăn cơm, hàng loạt sinh viên chạy về căng tin, trên đường tất cả đều là người, nếu muốn biết mất trong nháy mắt điều đó tuyệt đối là vọng tưởng. Muốn tìm kiếm cứu trợ, nhưng Tiếu Đồng và Liễu Yên Nhiên lúc này vẫn chưa trở về. có thể nói là kêu trời trời không thấu.

"Lâm Thư?" mẹ Tô mỉm cười đầy hàm ý, một lúc lâu sau Lâm Thư mới hơi có chút phản ứng, gật đầu một cái.

Lúc ở bệnh viện, Lâm Thư vẫn có ấn tượng sâu sắc với hình tượng người mẹ hài hước của mẹ Tô, chỉ là lúc đó thân phận của Lâm Thư là ...."học trò của “Tô Mặc", còn bây giờ, ăn mặc, hành động cử chỉ, cho dù là một chút xíu biểu cảm trên mặt, cũng trở nên khí chất lỗi lạc, không hổ là đại gia khuê tú.

Lâm Thư có chút không thể thích ứng được, rốt cuộc đâu mới thật sự là Tô phu nhân?

"Có rảnh không? Tôi tìm cháu là có mấy lời muốn nói" mẹ Tô nhìn chằm chằm Lâm Thư, không hề định cho Lâm Thư cơ hội từ chối, xoay người đi thẳng, Lâm Thư chỉ đành phải nhắm mắt theo đuôi sát ở phía sau, nhưng mà trong lòng lại đang thầm nói.

Nhìn dáng vẻ này, chắc mẹ Tô đã biết quan hệ giữa cô và Tô Mặc, trong đầu liền nhớ tới những bà mẹ hung ác trong tiểu thuyết ngôn tình, sau khi phát hiện người trong lòng của con trai không giống như con người trong suy nghĩ của mình, liền đưa ra khí thế "Không môn đăng hộ đối" ném ra một tấm chi phiếu trống, lạnh lùng nói một câu: "Rời khỏi con trai tôi, con số tùy cô điền"

Những nhân vật nữ chính sẽ đối phó như thế nào? Chính là dùng sức xé tan tờ chi phiếu kia, không thèm quan tâm ném lên không trung, rưng rưng, gào khóc: "Tôi và anh ấy yêu nhau, tiền bạc là cái gì chứ"

Lâm Thư rùng mình một cái, hay là thôi đi, tình cảm giữa cô và Tô Mặc hình như vẫn chưa sâu sắc đến mức khiến cho cô làm ra chuyện mất mặt như v