
hông thể cùng anh ấy sóng vai thì sao? Cái chúng ta
học được không phải là sự dần trưởng thành sao?"
"Tình cảm ba năm giữa chúng ta, chẳng lẽ thật sự kém
hơn so với chấp niệm cảu cậu đối với Tô Mặc sao?".
Rất lâu sau, Tiết Băng cũng không có có chuyện.
Cái gì là vô văn cứ, cái gì là chân thật?
Tình yêu đối với Tô Mặc, cuối cùng cũng chỉ là tự mình diễn
một vai kịch, quay đầu lại, trăng trong nước, hoa trong kính. Còn tình bạn với
Lâm Thư, lại ở bên cạnh mình có thể chân thận chạm tới, chỉ tiếc, bị cô dứt
khoát cắt đứt. Từ đây không trở về được như ban đầu nữa rồi.
Lâm Thư tiến tới bên cạnh Tiết Băng, lẳng lặng ôm Tiết Băng
vào lòng: "Tiểu băng, cậu sẽ gặp được một người yêu cậu, người quý trong cậu,
chỉ là, thật xin lỗi...."
Xin lỗi, thật sự không thể tha thứ, cho dù cậu có nỗi niềm
khó nói, nhưng mà cảm giác bị phản bội, Lâm Thư không bao giờ muốn nếm thử. Cô
không phải là hoa liên đăng, không thể dùng sự khoan dung tha thứ để đối đãi với
tất cả ác ý.
Dĩ nhiên Tiết Băng hiểu ý của cô, đưa đôi tay ra, ôm thật chặt
Một lần cuối cùng.
Gương vỡ lại lành? Nhưng cái khe hở kia làm thế nào cũng
không thể khép lại được, thay vì sau này phải ôm sự hoài nghi xa cách hư tình
giả ý, thận trọng, thì chi bằng kết thúc vào lúc này.
Cảm ơn cậu, đã từng đem đến cho tớ sự vui vẻ, cảm ơn cậu, đã
từng trải qua những ngày tháng rực rỡ nhất cùng tớ.
"Tiểu Thư, tớ muốn mình sẽ hạnh phúc hơn so với cậu"
"Ừ"
Lâm Thư nhắm mắt lại, mở mắt ra thì trong lòng trống không,
Tiết Băng đã rời đi.
Trong lúc giật mình nới tới đêm hôm đó đi hát KTV << Một
người như mùa hạ, một người như mùa thu>>, Không khỏi khẽ rên lên
"Bạn kéo tôi ra khỏi một mối tình phong tuyết
Tôi cõng bạn chạy ra khỏi giấy mơ tan vỡ"
Chẳng qua, lần này, chúng ta chưa thoát được.
**********
Lúc này Lâm Thư vẫn đang rất đau buồn, đột nhiên nghe thấy một
giọng nói bi thương: "Cậu hát làm người tay bỏ chạy rồi....."
"A....." Lâm Thư kinh sợ, đêm khyua như này rồi,
là người nào chứ? Ngẩng đầu, không ngờ lại nhìn thấy Thẩm Thần Triệt.
"Một mình cậu ở trong này làm gì?" Lâm Thư cau
mày, chán ghét liếc nhìn Thẩm Thần Triệt một cái, không bất ngờ chút nào khi
nhìn thấy trên tay cậu ta đang cầm một túi nhỏ đựng bánh bao.
"Hù dọa cậu" Thẩm Thần Triệt cực kỳ thành thật,
Lâm Thư..... cực kỳ phẫn nộ.
"Muốn ăn không?" Thẩm Thần Triệt đột nhiên đưa chiếc
túi nhỏ đựng bánh bao trên tay cho Lâm Thư.
Lâm Thư không hiểu: "Làm gì?" tự nhiên có lòng tốt
như vậy, rất kỳ lạ.
Thẩm Thần Triệt nghiêng đầu, suy nghĩ trong chốc lát, chậm
rãi nói: "Tâm trạng không vui, ăn chút gì đó, sẽ rất tốt."
Lâm Thư: ..... Thật ra thì Tiểu Thẩm, cậu cũng có một mặt
lương thiện đó chứ. Nghĩ như vậy, cầm một cái bánh bao, ném vào trong miệng:
"Tại sao cái bánh bao này có mùi vị lạ vậy?"
"Tôi rắc hạt tiêu"
Thẩm Thần Triệt, cậu #@%&.......
Tâm trạng Lâm Thư không tốt, Thẩm Thần Triệt cũng chẳng muốn
chủ động mở miệng, vì thế, hai người cứ ngồi ở bậc thềm như vậy, tắm ánh trăng.
"Tiểu Thẩm này, cậu nói xem, nếu thật lòng yêu một người,
cậu sẽ làm gì?"
"Tôi không phải là chị Chi Tâm....."
"Cậu không thể an ủi tôi một chút sao"
Thẩm Thần Triệt: ........
"Tôi sẽ đặt ở trong lồng hấp, hấp lên, rồi lấy ra, sau
đó, ăn hết"
Lâm Thư im lặng.
"Tiểu Thẩm à, tôi đang nói là người cậu yêu, chứ không
phải bánh bao cậu thích nhất."
Thẩm Thần Triệt cực kỳ vô tội, cậu thích chính là bánh bao
mà, mềm mai, cầm trên tay cảm giác rất tuyệt, cắn cũng rất ngọt, ăn thật
ngon....bánh bao.
Vô tội nhìn Lâm Thư, Lâm Thư không nhịn được bịt kín hai mắt:
"Cậu đừng có giả bộ làm thỏ con vô tội, hợp kim titanium chọc mù mắt tôi rồi"
Bề ngoài giống như thỏ con vô tội, nhưng chỉ cần lắc mình một cái liền trở về với
bản chất đen tối.
"Ôi, tại sao số tôi lại khổ như vậy chứ....." Lâm
Thư than thở.
Thẩm Thần Triệt không hiểu: "Số khổ?"
Lâm Thư phẩy tay một cái, vẻ mặt chán ghét: "Nhóc con,
tránh ra một bên đi, đừng có ngồi đó
đoán mò tâm tư của phụ nữ"
"Tôi không đoán mò tâm tư của phụ nữ, lần nào cũng đều
là do chính cậu chủ động nói cho tôi biết"
Hình như thật sự là như vậy thì phải, Lâm Thư lau mồi hôi lạnh
trên trán.
"Cảm thấy yêu một người rất mệt mỏi" Mặc dù ở trước
mặt Tiết Băng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, nhưng trong lòng Lâm Thư lại lo lắng
bất an, Tô Mặc biến thành một người hoàn toàn xa lạ như vậy, cô phải đối mặt với
anh như thế nào đây? Giữa hai người tại sao lại có khoảng cách lớn vậy chứ?
Những vấn đề này, mấy ngày nay Lâm Thư nghĩ cũng không dám
nghĩ tới, nên mới trốn tránh Tô Mặc.
"Vì sao lại mệt? Theo như suy nghĩ của người bình thường,
không phải tình yêu tràn ngập ngọt nào sao?"
"Người bình thường.... Cậu nói cứ như cậu là người
ngoài trái đất vậy"
"Thật ra thân phận thực sự của tôi là người sao hỏa, vì
tấn công trái đất, nên tới đây để làm gián điệp, thám thính tin tức"
"Bộp...." Lâm Thư đập vào đầu Thẩm Thần Triệt một
cái: "Vì bảo vệ hòa bình của trái đất, tôi quyết định tiêu diệt cái tên
yêu nghiệt là cậu"
Mặc dù chơi đùa châm chọc