
hiều sức mạnh
không thể đối kháng nha?
"Thầy Tô, thầy đừng nói đùa chứ" cô cười mỉm, lau
mồ hôi lạnh trên trán.
Anh nhíu mày, càng cười vui vẻ hơn: "Tôi không có nói
đùa......"
Lại liếc mắt một cái thấy càng nhiều nếp nhắn quấn quýt trên
mặt cô, Tô Mặc lỗ mãng nói một câu: "Nếu Tiểu Thư không quen, quyết định
như vậy đi, tôi cũng không làm khó"
Dáng vẻ giống như có rất nhiều oan ức.
Lâm Thư trầm mặc, trực giác nói cho cô biết, lúc này tình thế
đã nghiêng về phía anh ta rồi, càng nói sẽ càng sai.
"Xin hỏi, hai vị dùng gì ạ?" Người phục vụ cung
kính lễ phép lên tiếng phá tan bầu không khí lúng túng, làm cho Lâm Thư chậm
rãi nhẹ nhàng thở ra.
"Tôi muốn xem thực đơn" Tô Mặc quay người mỉm cười
lịch sự với người phục vụ, sau đó quay đầu lộ ra nụ cười tươi tắn cực kỳ
"vô hại" với Lâm Thư: "Ở đây đồ ăn của Pháp khá ngon, có thể thử
xem"
Những món ăn nổi tiếng ở Thượng Ý Vi cô cũng có nghe nói
qua, khổ nỗi vì độ dày của ví tiền mà vẫn chậm chạp không có xuống tay. Lần xem
mắt hôm nay, mặc dù thiên thời, địa lợi, nhân hòa, tất cả đều không được đầy đủ,
nhưng có thể đến ăn chùa một bữa cơm, cũng coi như là viên mãn rồi.
Đương nhiên, đối mặt với Tô Mặc, có thể tiêu hóa được hay
không, lại là một vấn đề sâu sắc khác.
Nhưng mà.... Tại sao..... nhìn thực đơn hoàn toàn không hiểu?
Đây là một chuỗi dài các ký tự tiếng pháp bảy xoay tám vặn đó sao? Tuy cô biết
bên trong Thượng Ý Vi đều là hàng cao cấp, nhưng có cần thiết ngay cả thực đơn
cũng phải cao cấp như vậy không?
Lâm Thư cắn răng, liếc mắt nhìn Tô Mặc, thầm nghĩ, địch
không động, ta không động, trong lòng lại luống cuống, lúc này cần phải giả bộ
điềm tĩnh, mỉm cười điềm đạm. Chờ anh gọi món trước, sau đó gọi một phần giống
như vậy. cô lập tức bị "cái khó ló cái khôn" của mình làm cho đắc
chí.
"Tiểu Thư, em cầm thực đơn lộn ngược rồi......"
Đúng là Tô Mặc hoàn toàn không hiểu "lòng của đàn bà", cực kỳ tàn nhẫn
phá vỡ hình tượng.
Mặc dù bề ngoài cô bình tĩnh nhanh chóng quay ngược thực
đơn, ngược lại trong lòng điên cuồng ba giây: "Tôi xé nát hồn anh"
Sau đó, liền mỉm cười nịnh nọt: "Ngay cả tiếng pháp thầy
Tô cũng biết, thật là giỏi nha"
"Tôi không biết" Tô Mặc nhàn nhạt nói.
"Vậy sao thầy biết em cầm ngược, còn...." Lâm Thư
quẫn, rõ ràng lật giở thực đơn một cách kinh khủng.
Bình nứt không sợ vỡ, ít nhất cũng phải chết minh bạch một
chút.
Tô Mặc đưa mắt nhìn, cười nói: "Tôi biết em cầm ngược,
là vì số trang của em ghi ở phía trên" Lâm Thư liếc mắt nhìn không chớp mắt
vào con số nhỏ, im lặng.
"Còn về phần tại sao tôi biết thực đơn......." Anh
kéo dài giọng, đem thực đơn ở trong tay mở ra trước mặt cô: "Bởi vì thực
đơn có hai bản, quyển tôi cầm, là quyển tiếng trung"
Khốn kiếp! Lâm Thư giận, thực đơn của cô rõ ràng là do anh
ta đưa, Tô Mặc, anh đùa giỡn tôi!
Cô thật sự muốn lấy H2SO4 hắt lên trên mặt người nào đó ngồi
phía đối diện! Để cho anh ta cười đến sáng lạn, cho anh ta cười đến độ nở đầy
hoa!
Tôi, tôi, tôi.......
"Ha ha, thầy Tô thật là thú vị" Thôi, con gái tốt
không chịu thiệt trước mắt, trong tình huống không có năng lực chiến đấu thắng
được kẻ thù, nhịn!
Lâm Thư kiềm chế lắm mới ăn xong bữa cơm, năm đó thi vào trường
đại học cũng chưa từng nhàm chán như vậy, khó khăn lắm mới đợi được đến lúc kết
thúc, cô lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm một cái, cầm túi chuẩn bị rời đi.
Không ngờ: "Tiểu Thư chuẩn bị đến trường sao? Tiện đường,
để tôi tiễn em một đoạn"
"Cái này........ không cần phiền đến thầy đâu" Lâm
Thư ngoài cười nhưng trong không cười.
"Không cần khách khí như vậy, chúng ta cũng đã là quan
hệ này rồi"
Rốt cuộc là quan hệ gì chứ........ Lâm Thư điên cuồng chảy mồ
hôi, ông trời, cầu xin ông cho sự nhầm lẫn này đi đến chung kết đi!
"Không được, không nên phiền đến thầy giáo Tô, cách đây
không xa có một trạm xe buýt, em tự mình đến trường học là được rồi" Lâm
Thư bày ra dáng vẻ một thục nữ tiếp tục mỉm cười cứng ngắc.
Xoay người, nhẹ nhàng đóng cửa, sau đó cô chạy như điên chạy
ra khỏi Thượng Ý Vi.
Bên ngoài gió bắc rét lạnh thấu xương, Lâm Thư nhanh chóng mặc
chiếc áo khoác vào, lạnh run, vẫn không quên gọi điện cho bà Thi: "Mẹ à, mẹ
muốn hại chết con gái mẹ sao?"
"@#&!%....."
Bà Thi:....... (Đã xảy ra chuyện gì vậy?)
Đợi một lúc lâu, xe buýt vẫn chưa tới, nhưng Lâm Thư đã lạnh
cóng đến mức ngón tay run lên, lúc này, một chiếc xe chậm rãi dừng lại ở trước
mặt.
Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt mà Lâm Thư muốn đánh vô
số lần trong buổi tối nay: "Tiểu Thư, mặc dù cảnh người đẹp đứng trong gió
lạnh khiến người ta cảm thấy rất mỹ lệ. Nhưng mà, nghe thầy khuyên một câu, giữ
gìn sức khỏe, em không cần phải hi sinh lớn như vậy vì thầy, biết không?"
Nói xong, vẻ mặt "Bi thống" kéo cửa kính lên,
nghênh ngang rời đi.
Để lại Lâm Thư ở trong gió rét tiêu điều hỗn độn. Tô Mặc là
một tiểu nhân nham hiểm.....
Thực sự Tô Mặc đã khiến cho cô hiểu được một chuyện, đi xem
mắt cần phải cư xử thận trọng.
"Các cậu chắc chắn không biết hôm nay tớ đã trải qua việc
gì đâu." Lâm Thư đẩy cử