
ếng tiêu kéo dài, tiếng xé gió của
mũi tên rít lên, sượt qua mặt Thanh Thu, đột ngột đâm thẳng vào mắt kẻ
áo đen. Lực mũi tên lao mạnh đến nỗi khiến kẻ đó phải ngửa người về phía sau, rơi khỏi mái hiên, tiếp đấy là tiếng con dao sắc nhọn bên tay phải rớt xuống, không còn bất kỳ động tĩnh nào nữa.
Thanh Thu
vốn đang tự thầm an ủi mình rằng, mất chút máu thôi mà, còn sống là tốt
rồi, bất ngờ khi mũi tên lao vút tới, đâm vào người gã áo đen, máu của
kẻ đó bắn hết lên tóc nàng.
Trên đầu,
trên người Thanh Thu toàn là máu, cơ thể nàng mềm nhũn rơi xuống the gã
áo đen kia, trước khi hôn mê nàng chỉ có một suy nghĩ, ai bắn tên mà
chuẩn thế nhỉ?
Nhìn thấy
khuôn mặt đó, Vệ Minh đã nhận ra ngay đấy là trù nương mình gặp sáng
nay, trong lòng thoáng nghi hoặc, đầu bếp không nên xuất hiện ở đây, mà
lại vừa khéo bị bắt làm con tin, liệu có gian tình không? Nhiều năm đóng quân ở biên cương, hắn đã quen suy nghĩ mọi việc theo chiều hướng xấu,
nếu trong phủ có người cấu kết với kẻ gian bên ngoài, việc này không
phải không có khả năng. Nhưng khi thấy nữ tử đó sắp rơi khỏi mái hiên,
hắn vẫn phóng tới đón lấy thân thể mềm nhũn ấy. Thấy người trong lòng
mình đã bất tỉnh, vết thương trên cổ nàng không phải là giả, Vệ Minh vội giao Thanh Thu cho thủ lĩnh hộ vệ, gọi đại phu tới trị thương.
Thi thể của
gã áo đen đã được đưa đi, quan khách cùng quận vương trên tiền đường
đang đợi hắn tới giải thích. Vệ Minh thở dài, nhưng thấy Tuyết Chỉ đại
gia vẫn đang đứng nguyên tại chỗ. Nàng ta vốn sống ở Bắc Vu, lần này tới Nam Vu mang một ý nghĩa sâu xa khác, đây là mở đầu tốt đẹp cho tiến
trình đàm phán hòa bình giữa hai nước Nam – Bắc. Chuyện xảy ra tối nay
không ai ngờ tới, chẳng ai biết thích khách kia từ đâu mà ra, nếu tối
nay Tuyết Chỉ đại gia gặp chuyện không may ở Hiền Bình quận vương phủ,
thì phủ của hắn phải giải thích tất cả chuyện này thế nào đây? E là trăm miệng cũng khó biện bạch được. Hơn nữa chuyện này lại xảy ra đúng lúc
hai nước tiến hành đàm phán hòa bình, vậy là có kẻ cố ý phá hoại hay là
tư thủ, trong nháy mắt Vệ Minh nghĩ ra trăm ngàn khả năng. Quan hệ giữa
Tuyết Chỉ đại gia và Thiên phủ rất thân thiết, Thiên phủ lại là nơi có
thế lực ảnh hưởng tới triều đình Bắc Vu nhất, những chuyện này đều không thể không đề phòng.
Hắn đi tới
trước mặt Tuyết Chỉ, vị khách quý này rõ ràng có tâm sự, sững sờ đứng
mãi nơi đầu cầu. Hộ vệ của Thiên phủ bên cạnh nàng ta mặt đang tối sầm
lại, cứ như ai nấy đều nợ bạc gã vậy. Vệ Minh suy nghĩ, rồi mở miệng
nói: “Tuyết Chỉ đại gia có lẽ quá thất kinh, mời về tiền đường nghỉ
ngơi, ta sẽ giúp cô nương bớt sợ hãi”.
“Đa tạ thế
tử, nói cho cùng vẫn là Tuyết Chỉ sai, để nô tỳ của quý phủ phải sợ
hãi.” Vẻ mặt nàng ta áy náy liên tiếp xin lỗi, còn nhận hết trách nhiệm
về mình, Vệ Minh cũng không tiện nói nhiều. Nhưng hình như Tuyết Chỉ đại gia có lời muốn hỏi: “Cô nương vừa rồi, thật sự là nô bộc trong phủ
sao? Nàng ta… không giống”.
Ánh mắt Vệ
Minh trầm hẳn xuống, hắn vốn đang nghĩ tới chuyện này, giờ người ta hỏi
ngay tại đây, hắn đành gọi quản gia tới chất vấn: “Người bị thương là a
hoàn của phòng nào?”.
Lão quản gia cúi người đáp: “Bẩm thế tử, cô ấy không phải a hoàn, Thanh Thu là quản
gia của thiện phòng trong vương phủ ta. Tối nay đông người, nô tài ở
tiền sảnh không ứng phó hết được bèn để người của thiện phòng giúp một
nay, mang thức ăn lên, ai ngờ lại xảy ra chuyện này”.
“Thanh Thu? Quản gia thiện phòng?” Sắc mặt Tuyết Chỉ không biết tại sao lại trắng bệch ra.
Lão quản gia nhìn thế tử một cái, thấy hắn không nói gì, bèn đáp: “Vâng”.
Tuyết Chỉ
đột nhiên giơ hai tay lên ngắm nghía. Nàng ta là cầm sư nổi danh khắp
thiên hạ, đôi tay của nàng ta đương nhiên cao quý vô cùng. Ngón dài thon mảnh như bạch ngọc không tỳ vết, dưới ánh trăng vằng vặc vàng thêm mê
hoặc, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về đôi tay ấy.
Nhưng chủ nhân của đôi tay lại hơi… bất thường, khẽ hỏi: “Nàng ta… chỉ là một đầu bếp?”.
Dường như vì trù nương đó mà Tuyết Chỉ nghĩ đến việc bản thân mình sẽ có ngày không
có ai nấu cơm, nhưng nếu đôi tay này mà vào bếp, mọi người đều thấy đáng tiếc.
Vệ Minh chỉ
lạnh lùng đứng bên quan sát, thấy đối phương chau đôi mày liễu, yếu ớt,
dường như đang nghĩ đến chuyện đau buồn, bộ dạng tâm sự ngổn ngang đó
của nàng ta khiến người khác khó hiểu.
Bữa tiệc tối hôm đó kết thúc rất sớm, Tuyết Chỉ đại gia mang theo hộ vệ của mình vội vội vàng vàng cáo từ, đám
khách khứa kia cũng không tiện ở lại thêm, bữa tiệc xa hoa cứ thế mà
tan.
Còn về Thanh Thu vô tội bỗng dưng bị thương, chắc chắn sẽ phải khó chịu một thời
gian, đại phu có tốt tới đâu, thì nàng cũng vẫn bị giày vò, từng ngày
từng ngày một. Nghiêm trọng hơn cả là, do quá sợ hãi, hằng ngày nàng đều đòi bọn tiểu nha đầu phải hầu mình rửa mặt gội đầu thật sạch sẽ, những
thứ đồ có màu đỏ như máu, nàng chỉ liếc qua đã không chịu được. Vì
chuyện này mà Thanh Thu nôn thốc nôn tháo không biết bao nhiêu lần,
khiến vết thương chưa kịp khép miệng không thể hồi phục nhanh, người gầy rộc cả đi