
h cho hạ nhân, hắn ta bất giác lẩm bẩm
chửi rủa, rồi nói ngang: “Đường đường là Hiền Bình vương thế tử, đương
nhiên không coi cái mạng hèn của bọn nô tỳ ra gì. Cũng phải, người chết
dưới tay ngươi ngoài biên cương không phải một vạn thì cũng tám ngàn,
trăm triệu tướng sĩ tử trận ngoài sa trường kia cũng coi như bị ngươi
hại. Đương nhiên ngươi chẳng thèm bận tâm, nhưng ta thì khác, khi chết
có kẻ đi cùng, coi như cũng đáng!”.
Hắn ta cảm
thấy toàn thân tỳ nữ đang run lẩy bẩy, lòng càng phiền muộn, nhích lưỡi
dao về phía trước ép: “Muốn sống thêm vài năm, mau cầu cứu chủ nhân nhà
ngươi đi, kêu đi, mau!”.
Lúc đầu Thanh Thu thấy cổ mình lạnh, sau mới thấy đau, nàng run rẩy kêu lên một tiếng: “Cứu mạng!”.
Nàng đang
hối hận muốn chết, sợ muốn chết. Nghìn lần không nên, vạn lần không nên, không nên vì nhất thời hiếu kỳ, đến đây nghe Tuyết Chỉ đại gia gì gì đó chơi đàn. Lúc này không chỉ vết thương ở cổ đau, mà một cánh tay còn bị bẻ quặt ra phía sau, Thanh Thu không chỉ muốn gào lên xin cứu mạng mà
còn muốn nhảy xuống dưới. Vết thương ở cổ e rằng không nông, nàng cảm
giác như từng giọt máu chảy xuống cổ áo, ướt đẫm bên áo phải, xong rồi,
xong rồi, cái mạng nhỏ của nàng sắp tiêu rồi…
Trong lúc
hoảng loạn nàng ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt không rõ là vui hay giận của Vệ Minh. Đột nhiên nàng nhớ ra một việc: Lẽ nào vì nàng mong thế tử sớm chuyển khỏi đây, nên mới gặp báo ứng?
Vệ Minh chắp tay phía sau, nhưng trong bóng tối dùng ám hiệu sai người chuẩn bị cung tên, xem có thể nhân lúc sở hở mà bắn hạ hắn ta không, cứu được nô tỳ
bị bắt làm con tin thì tốt, có điều phải trông vào vận may của nàng ta
thôi. Đúng lúc này, truyền tới một giọng nữ, khiến vòng vây phía sau đám thị vệ vương phủ xáo động. Người mới tới dường như rất có địa vị, mọi
người tự động nhường đường, một bóng hình thướt tha tiến vào vòng vây
dưới sự bảo vệ của vài hộ vệ. Vệ Minh có chút thắc mắc, khách khứa trong phủ lúc này đang được các cao thủ bảo vệ ở chính đường, nữ tử này tại
sao lại xông tới nơi nguy hiểm?
“Thì ra là
Tuyết Chỉ đại gia, khách quý hãy mau rời khỏi đây, nếu không để xảy ra
họa gì ngoài ý muốn, ta cũng khó ăn nói với chủ nhân của Thiên phủ.”
“Thế tử nói
gì vậy, người này vì ta mà đến đã kinh động tới quý phủ rồi.” Không hổ
là đẹp nổi danh thiên hạ, giọng nói của nàng ta trong vắt như tiếng chim vàng anh, lời lẽ không giống người thường, Thanh Thu chỉ thấy đầu mình
ong ong, lòng đau khổ, thậm chí còn vô thức cúi gằm đầu xuống, sợ người
ta nhìn thấy khuôn mặt mình lúc này.
“Ồ? Thì ra cô nương quen với người này?”
“Không coi
là quen, hắn xông vào Thiên phủ, suốt dọc đường từ Liễu Châu xuống phía
nam, hắn theo ta rất lâu rồi. Tối nay tới làm loạn trong tiệc mời của
thế tử, trong lòng Tuyết Chỉ cảm thấy rất áy náy.” Tuyết Chỉ khẽ nói với người bên cạnh vài câu, sau đó nói với Vệ Minh: “Thế tử yên tâm, nhất
định không để quý phủ phải chịu bất kỳ tổn thất gì”.
Nam tử bên
cạnh nàng ta chắc là hộ vệ tùy tùng, khuôn mặt dài già dặn, nhìn bộ dạng thân thủ chắc không tồi, nếu không Tuyết Chỉ sẽ không chắc chắn như
thế. Vệ Minh đoán chủ nhân Thiên phủ không yên tâm, nên phái cao thủ đi
theo, vậy chẳng phải là coi thường bản lĩnh của người ở phủ hắn sao.
Ngay sau đó Vệ Minh khẽ mỉm cười, không đi xem người đó giải cứu nô tỳ
trong phủ bằng cách nào, chỉ đợi thời cơ tốt nhất để cứu người.
Họ đứng đây
đối đáp, khiến kẻ bắt cóc áo đen kia nổi giận, hắn ta đi theo tới tận
đây, nhưng vì bên cạnh Tuyết Chỉ lúc nào cũng có cao thủ bảo vệ, đợi mãi tối nay mới gặp dịp nàng ta ra ngoài dự tiệc, lại chỉ mang theo vài tùy tùng, bèn lặng lẽ lẻn vào vương phủ. Vốn định xong việc sẽ cao chạy xa
bay rời khỏi Việt Đô, ai ngờ vừa nhảy vào tiền sảnh, bị Vệ Minh nhìn
thấy hành tung, truy kích tới tận đây. Trong lòng hắn ta phẫn nộ, nhưng
ngoài mặt lại phá lên cười: “Không sai, Tuyết Chỉ đại gia dung mạo xinh
đẹp, từ lâu ta đã muốn chiếm được mỹ nhân, chỉ tiếc rằng bên cạnh nàng
quá nhiều cao thủ. Xem ra giờ ta lại thất thế rồi, chi bằng ta coi nữ tử này là nàng, thân mật ngay tại đây, nàng thấy thế nào?”.
Nói xong,
hắn ta buông tay trái đang túm chặt cánh tay của Thanh Thu ra, túm lấy
cằm nàng khiến mặt Thanh Thu phải ngửa ra. Dưới ánh sáng của đèn đuốc,
mọi người đều nhìn rất rõ, thì ra nàng nô tỳ này của vương phủ dung mạo
không tầm thường chút nào. Có lẽ Tuyết Chỉ đại gia vừa xấu hổ vừa tức
giận, nên tức tối hét lên: “Không được!”.
Gã áo đen
chỉ muốn nhân cơ hội này khiến nàng ta phải xấu hổ, ra sức xé áo Thanh
Thu. Hắn ta túm lấy một bên cổ áo mà giật, tiếng lụa rách vang lên,
chiếc váy rách thành hai nửa rơi xuống. Mọi người đều cho rằng nữ tử kia sắp phơi bày thân thể thanh xuân trước mặt họ. Ai ngờ chiếc váy màu
hồng cánh sen rơi xuống, bên trong lại là một bộ trang phục nghiêm chỉnh màu nâu, phía dưới còn quấn chiếc tạp dề màu trắng, nếu nhìn kỹ, trên
tạp dề dính khá nhiều dầu mỡ.
Gã áo đen
kia sao có thể ngờ tới tình huống này, đang định xé nữa thì từ khoảng
rừng cách đó không xa thấp thoáng ti