pacman, rainbows, and roller s
Một Lít Nước Mắt

Một Lít Nước Mắt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321553

Bình chọn: 7.5.00/10/155 lượt.

ậy.

"Nằm yên nhé, đừng cử động." , một chị áo trắng còn trẻ nói với tôi. Tôi nằm im, mọi thứ đều tối tăm, tôi cảm thấy như hơi buồn ngủ .

Đợi thêm một lúc lâu nữa, chúng tôi được nhận một đơn thuốc. Rồi 2 mẹ con tôi về nhà.

Giờ đây, tôi có thêm một nhiệm vụ là phải uống thuốc đều đặn. Nếu điều đó làm tôi tốt hơi thì tôi chẳng ngại nhét đầy bụng với đống thuốc đó đâu. Bác sĩ ơi, hãy giúp cháu, cháu như nụ hoa chưa nở trước cuộc đời, cháu không hề muốn bị vùi dập hay héo tàn đâu, cháu muốn làm một bông hoa, một bông hoa bác sĩ ạ.

Bênh viện ở rất xa chỗ chúng tôi, vì thế bác sĩ nói rằng tôi chỉ cần đến bệnh viện mỗi tháng một lần thôi. Tôi đã hứa là sẽ đến và làm theo những gì bác sĩ căn dặn , có lẽ tôi sẽ khá lên.Thế giới này thật tuyệt khi có những người bác sĩ như ở bênh viện Nagoya Daigaku! Bác sĩ Eitsurou ơi, giúp cháu nhé! Bác sĩ hứa rồi đấy nhé!

Trường trung học Seiryou nơi tôi học có trông một loại cây tên là thanh yên từ Trung Quốc.

Chiều nay, lúc đang nhặt cỏ dại xung quanh những cây ấy, có một số bạn đã cười nhạo cách đi đứng của tôi.

“Đi kiểu gì thế nhỉ?”

“Trông như bọn con nít mẫu giáo ấy !”

“Dáng hăm hở nhỉ, giống chữ bát quá!”

Bọn họ đã nói cười, chế nhạo tôi hết mức có thể làm tôi chỉ chực òa

khóc. Tất nhiên, tôi đã lờ họ đi. Bởi nếu không đại dương trong tôi sẽ

vỡ òa cuốn phăng mọi thứ đi mất. Phải thật cứng rắn để không được khóc.

May mắn và kì lạ, tôi đã có thể không để nước mắt rơi ...

Hôm nay có một chuyện rất bực mình xảy ra.

Khi đến giờ Thể Dục, tôi thay đồ và xuống sân tập

Giáo viên nói, “Hôm nay chúng ta sẽ chạy 1km khởi động. Sau đó sẽ là bài kiểm tra đầu vào môn Bóng rổ.”

Tim tôi như đánh “thùng” một cái. Chạy, kiểm tra ... làm sao tôi có thể làm hết được.

“Kitou em mệt à ?”

Tôi vừa khẽ gật đầu thì thầy giáo nói tiếp, “Ồ, thế thì em có thể về

nghỉ ở văn phòng với O-san.” (O-san hôm nay quên đồng phục thể dục nên

bị phạt ở đó)

Đến đây thì ngay lập tức, lũ bạn cùng lớp tôi nhao nhao lên,

“Aww học nhóm kìa, đôi bạn cùng tiến”

“Thật may mắn, tớ luôn muốn được nghỉ ngơi trong văn phòng thầy giáo.”

Cả người tôi như sôi lên giận dữ.

“Nếu các bạn muốn được ở văn phòng thầy giáo, tôi sẵn sàng đổi chỗ với các bạn”. Tôi muốn hoán đổi thân thể với bọn họ, dù chỉ là một ngày, để họ có thể hiểu được cảm giác của một người khi không thể làm những gì

họ muốn.

Hàng ngày, mỗi khi tôi đi đến trường, trong từng bước

tôi đi, qua từng cử động, tôi cảm thấy thân thể mình ngày một không

vững nữa, như có cái gì đó gãy vụn ở bên trong. Tôi cảm thấy rất tủi

thân và xấu hổ khi mình không làm được những việc đơn giản mà người

khác có thể làm được. Những người khác sẽ chẳng có thể hiểu được nếu

không có sự trải nghiệm với chính bản thân họ, còn tôi , tôi chỉ mong

có được sự cảm thông và chia sẻ.

Nhưng họ không biết gì hết, thậm chí , với cả tôi , tôi cũng chỉ nhận ra khi những điều đó xảy đến với mình. Tôi đoán hình như mình bị cảm lạnh. Người tôi hơi nóng, nhưng tôi không thấy khó chịu trái lại còn thèm ăn nữa. Mặc dù bây giờ tôi không còn tin vào cơ thể mình nữa.

Tôi muốn có một chiếc nhiệt kế ( do cái trước tôi đã làm gãy rồi) để kiểm tra thân nhiệt của mình thường xuyên. Tôi đã hỏi Ba , “Aya của ba bị ốm nè, ba cho con chút tiền nhé . Khi nào con lớn, có công việc, con sẽ chăm sóc ba mẹ chu đáo như những gì ba chăm sóc bọn con.”

....

Khi lên giường ngủ, tôi đã nghĩ rất nhiều.

Về những điều mà thầy giáo đã nói về tôi.

Hãy vui lên có thể làm tôi tốt hơn, vì nó sẽ giúp tôi thành con người mạnh mẽ hơn.

Việc học ở trường Trung học thật không quá khó để vượt qua, chỉ cần tôi cố gắng từng chút, từng chút một, qua từng ngày. Sẽ không là quá trễ, nếu tôi bắt đầu từ bây giờ. Tôi sẽ thực sự cố gắng.

... nhưng, không thể không tránh khỏi, sức khỏe tệ hại đang làm tôi lo lắng ngày càng nhiều.

“Đừng khóc, nhóc ơi, đừng khóc” , thời gian qua đi cũng là lúc con người trưởng thành. Nếu tôi có thể vượt qua , thì những buổi sáng bình yên đầy nắng, chim ca và hương hoa đang chờ tôi phía trước.

Tôi tự hỏi hạnh phúc là gì.

Tôi tự hỏi hanh phúc ở nơi đâu.

“Aya, bây giờ mày có hạnh phúc không?”

“Tất nhiên không, tôi đang ở trong địa ngục đầy ắp khổ đau, của cả tinh thần và thể xác ...”

Nhưng có một sự thật rằng ...

Cô hề vẫn khóc sau khi đã cười rồi.

Cá tính

Tôi luôn tôn trọng những người có cá tính mạnh mẽ vì bản thân tôi chẳng có gì đặc biệt.

Tôi bị lôi cuốn bởi ý nghĩ , mỗi người đều có một cá tính, một nhân cách riêng, không hề lẫn lộn.

Thế giới này cần những con người tài ba và độc đáo, như trong phim "007" vậy.

Tuy nhiên, cá tính có có thể thuộc về từng người, nhưng không thể trao tặng hay áp đặt lên những người xung quanh được.

Chiều nay, lúc đi học về tôi đã gặp Eiko ở bãi gửi xe đạp. Tôi muốn thuyết phục Eiko tham gia ghi âm mấy bài hát "Yamato" và "Buổi hòa nhạc cuối cùng" . Chẳng nói chẳng rằng, cậu ấy ném cặp sách của tôi vào giỏ xe và nói, "Chúng ta sẽ bàn chuyện này khi sang đường."

Mọi người trong lớp đều cho rằng Eiko là một người lạnh lùng, nhưng tôi lại k