XtGem Forum catalog
Một Đời

Một Đời

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321625

Bình chọn: 9.00/10/162 lượt.

stories, but only one picture is in the memory, so don't you want to buy it?” (Có nhiều câu chuyện như thế lắm, nhưng chỉ có một bức tranh trong ký ức thôi, cô không muốn mua nó sao?) Cụ còn nói, chuyện như thế trên thế gian này hãy còn nhiều lắm, nhưng trong ký ức lại chỉ có một bức tranh hoa cát cánh chân chất như thế, cụ hỏi tôi có muốn mua không.

Tôi lắc đầu, nghĩ ngợi hồi lâu, thì nghĩ được một câu đơn giản thế này, “No. Something is gone in my life, and it will never come back.” (Không. Có một thứ đã đi mất hút trong cuộc đời tôi, và nó sẽ chẳng bao giờ trở lại.)

Cụ bà người Mỹ cũng rất cố chấp, cụ xua tay nói, “You are wrong. Something is just waiting for you, in the future.” (Cô nhầm rồi. Có một thứ đang chờ cô, ở tương lai đó.)

Ra khỏi tiệm trang sức góc đường, tôi nghĩ về câu nói kia của cụ bà, không khỏi lần sờ bụng dưới, muốn cười, trong lòng lại chua xót đớn đau.

Ba ngày trước, tôi tới bệnh viện nhận đơn xét nghiệm, bác sĩ Doctor. Smith người nước ngoài của tôi lấp lánh đôi con ngươi màu xanh như hai mảnh đá quý, nói cho tôi hay, tôi có thai rồi. Ngay lúc tôi rơi nước mắt vì vui sướng, con ngươi màu xanh lấp lánh của ông bỗng hóa u buồn, ông bi thương mà nói với tôi, để có thể điều trị thật tốt, và cũng là vì sức khỏe của đứa bé, tôi tốt nhất nên phá đứa con này đi.

Ông nói khi tôi trị dứt bệnh rồi, mà tôi vẫn còn muốn có con, thì vẫn còn cơ hội.

Sau cùng, Smith cho tôi ba ngày suy nghĩ cẩn thận. Thế nhưng ba ngày qua đối với tôi mà nói, lại trôi qua vô cùng chậm chạp, dài như cả một đời người.

Sống? Chết? Con?

Trong giáo đường, tôi dụng hết thảy linh hồn và trái tim mình nghe mục sự đọc 《 Thánh Kinh 》 trong nắm sớm. Cha nói, chết đúng là sự trừng phạt của tội lỗi, và người sống, chính là để chuộc tội.

Sau khi rời khỏi giáo đường, tôi lại đi cô nhi viện, một cụ ông lại gần bắt chuyện với tôi về những đứa trẻ đáng thương ấy, cụ nói, đối với hôn nhân không tình yêu, đứa con là một sai lầm, nó đến với thế gian này, lại phải vô tội chịu đựng tội ác truyền trong huyết thống, nó không phải thiên thần, bởi vì thứ mà người thân của nó đem lại cho nó chẳng phải là hạnh phúc.

Song trong ba ngày này, tôi lại nghĩ nhiều đến Tập Lãng nhất. Mỗi một phút đồng hồ trôi qua, là mỗi một lần tôi nhớ Tập Lãng.

Mỗi khi tôi đi ngang qua một buồng điện thoại công cộng, tôi sẽ cầm lòng không đặng mà nhẩm lại số điện thoại của người, cho nên, lúc tôi ra khỏi cửa, chỉ dắt theo người mấy đồng xu lẻ, tôi sợ mình sẽ không kềm chế được, mà gọi điện thoại cho người.

Đi dạo thật lâu, cho tới hoàng hôn, tôi rốt cuộc tạt vào một buồng điện thoại công cộng bên đường, ở trong đấy ngây người thật lâu. Tôi một tay bóp chặt đồng Đô-la cuối cùng trong túi, tay kia lại điên cuồng nhấn số điện thoại di động của Tập Lãng, một lần lại một lần, không ngừng lặp lại.

Mãi cho đến khi có một cô bé áo quần rách rưới lại đây, cô bé nhìn tôi, đôi mắt xám tràn đầy kinh ngạc cùng chờ đợi.

Tôi xoa đầu cô bé, lấy ra một Đô-la cuối cùng trong túi kia, hôn lên đó, rồi mới nhét vào trong tay cô bé, nhún vai, nói, “The last coin! I know it is every little, but with it, sometimes people can do whatever they want.” (Đồng xu cuối cùng đấy! Chị biết là nó rất nhỏ bé, nhưng với nó, đôi khi con người ta có thể làm bất cứ điều gì mình muốn.)

“a call”? (một cuộc gọi?) Cô bé chỉ điện thoại, hỏi tôi.

Tôi thoáng ngây người, gật đầu, nói, “yes, but maybe hope, maybe love, maybe home!” (phải, nhưng có thể là hy vọng, là tình yêu, hay là nhà!)

Giờ này khắc này, tôi vô cùng tin tưởng rằng, chỉ bằng một Đô-la, tôi có thể trở về bên cạnh Tập Lãng, chỉ là, tôi lại không thể làm thế.

Cô bé nhoẻn miệng, hồn nhiên cười rạng rỡ, “Thank you, good luck!” (Em cám ơn chị, chúc chị may mắn!)

Cô bé đi rồi, tôi ngồi bên bồn hoa ven đường, trông nắng chiều nơi chân trời một chút rồi lại một chút lùi xa, trời sao chợt lộ.

Tôi nằm trên ghế dài, đếm sao trên trời, “1 ông sao, 2 ông sao, 3 ông sao... 306 ông sao, 307 ông sao...”

“308 ông sao!”

Một thanh âm trầm thấp cắt ngang tôi, tôi vội ngồi dậy khỏi ghế, lại bị một đôi cánh tay mạnh mẽ ôm lấy, ôm chặt vào trong lòng.

Tập —— lãng ——.

Tôi chẳng cần nâng đầu chi, đã biết đó là người. Tôi ngửi thấy hơi thở của người, mũi bắt đầu không khống chế được mà chua xót.

“Oa ~~~” Tôi ôm thắt lưng người nằm trong lòng người mà khóc lớn, tựa như có oan ức gì to lắm.

Tập Lãng cũng khóc, nước mắt người lặng lẽ rơi xuống, đọng lại trên trán, trên mặt, trên cánh môi tôi...

Đây là lần đầu tiên tôi thấy người khóc, người ôm chặt lấy tôi, như đứa trẻ lạc đường, trên mặt dạt dào ý cười, cùng với đó lại chan chứa sợ hãi, người khóc không thành tiếng, nhưng những giọt nước mắt đắng chát tựa ánh trăng ấy lại tràn ra khắp cơ thể tôi, khiến tôi không cầm được lòng mà đau.

Tôi nâng khuôn mặt người nhìn người thật kỹ, người gầy rồi, xương gò má lồi cả ra ngoài, dưới cằm còn lộ rõ mấy cọng râu ria đen, nhưng mà con ngươi người thực vẫn rất trong rất sáng, trong bóng đêm lóe sáng, tựa như ngôi sao mai rơi xuống từ trời, rơi vào lòng bà