
người kéo ra,
vừa quay đầu lại đã thấy một hũ dấm chua tối tăm trừng mắt nhìn cô, “Anh ta
không cần sự an ủi của em.” Luyến Kinh tức giận đến giơ chân, Mạnh Tưởng lại nở
nụ cười. Người đàn ông này đối với Luyến Kinh có dục vọng chiếm giữ rất mạnh.
Bạn
trai Luyến Kinh vươn tay ra, “Kì Viễn” Mạnh Tưởng cười cầm lấy, “Mạnh Tưởng.”
Hai người đàn ông chính thức gặp mặt.
Luyến
Kinh đề nghị hẹn Chung Tình và bạn trai cô đi ăn tối, Mạnh Tưởng gật đầu đồng
ý. Luyến Kinh gọi điện cho Chung Tình, Chung Tình nghe nói bạn trai của cô đã
trở lại, vội vàng đồng ý.
Buổi
tối, năm người gặp mặt. Sau khi giới thiệu, hai đôi tình nhân ngồi ở hai bên
bàn, Mạnh Tưởng ngồi ở giữa.
Lúc
đầu, ba người đàn ông tán gẫu chuyện công việc, Luyến Kinh và Chung Tình nói
chuyện về tình hình gần đây. Đến giữa bữa ăn, Luyến Kinh muốn đi toilet, kéo
Chung Tình
Hai
người vào toilet, lúc trở lại nơi rửa tay ở khoảng giữa nhà vệ sinh nam và nữ,
Luyến Kinh nhìn Chung Tình qua gương, mở miệng, “Vì sao không cho Mạnh Tưởng
một cơ hội?”
Chung
Tình giật mình, khóe miệng mỉm cười, “Chúng tôi làm bạn cũng rất tốt.”
“Tôi
còn nghĩ rằng hai người có thể ở bên nhau. Cô vì anh ấy mà bay đến Mĩ, vì sao
lại không chịu chấp nhận anh ấy?” Luyến Kinh vừa lau tay vừa nhìn Chung Tình,
đôi khi cô thật sự không hiểu, Mạnh Tưởng đã đủ khổ sở rồi, thì ra Chung Tình
cũng ngốc giống như anh.
Chung
Tình nhận khăn tay Luyến Kinh đưa, “Luyến Kinh, có rất nhiều chuyện cô không
hiểu.” Cô và Mạnh Tưởng, giữa hai người có rất nhiều chuyện ngăn cách.
“Đúng,
tôi không hiểu. Tôi không hiểu tại sao Mạnh Tưởng đợi đến mười năm, lại nhận
được kết quả này!” Luyến Kinh trừng mắt nhìn cô, vẻ mặt không thể tin. Nếu có
một người đàn ông chờ mình như vậy, cô nhất định sẽ quay đầu trở lại bên anh
ta. Hạnh phúc lớn nhất của phụ nữ không phải là tìm được một người đàn ông yêu
mình sao?
Chung
Tình đi lại, kéo tay Luyến Kinh, mỉm cười, “Tôi vốn nghĩ rằng cô có thể mang
lại hạnh phúc cho anh ấy.” Nếu Luyến Kinh có thể ở bên Mạnh Tưởng, cô sẽ yên
tâm hơn.
Luyến
Kinh nhìn vẻ đau thương thản nhiên trong mắt Chung Tình, lời nói đến bên miệng,
rốt cuộc không thể thoát ra ngoài. Cô nắm lại tay Chung Tình, hạnh phúc của
Mạnh Tưởng, ngoài người con gái này ra có lẽ không ai có thể làm được.
Chung
Tình cùng Luyến Kinh đi về phòng ăn. Chu Minh không có ở đây, Chung Tình kỳ
quái hỏi, “Chu Minh đâu?”
“Đi
toilet.” Mạnh Tưởng
Chung
Tình và Luyến Kinh nhìn nhau, sắc mặt thay đổi. Chung Tình nhanh chóng khôi
phục bình tĩnh, tiếp tục ăn.
Chỉ
chốc lát sau, Chu Minh đã trở lại, ngồi vào bàn.
Chung
Tình mỉm cười với anh, Chu Minh mỉm cười đáp lại.
Mọi
người tiếp tục vừa nói chuyện phiếm vừa dùng cơm. Luyến Kinh có chút cổ quái,
liên tục nhìn về phía Chu Minh, Chu Minh thì không ngừng nâng chén mời rượu
Mạnh Tưởng và Kì Viễn, Chung Tình khuyên anh uống ít một chút, Chu Minh nói hôm
nay rất vui, không sao. Nói xong, lại nâng chén muốn mời Mạnh Tưởng. Chung Tình
giữ chặt tay anh, “Chu Minh.” Chu Minh nhìn cô, dùng tay kéo cô đứng lên, giơ
chén rượu về phía Mạnh Tưởng, “Mạnh Tưởng, tôi biết cậu và Chung Tình là bạn
tốt, chúng tôi mời cậu một chén.” Chung Tình nhìn Mạnh Tưởng lo lắng, bệnh dạ
dày của anh mới khỏi, không thể uống rượu.
Mạnh
Tưởng cũng đứng dậy, giơ chén rượu, cười nói: “Tôi cũng chúc hai người hạnh
phúc.” Nói xong, uống hết chén rượu trước.
Chu
Minh nâng khóe miệng cười, uống một hơi cạn sạch, “Cám ơn lời chúc phúc của
cậu.” Mạnh Tưởng mỉm cười gật đầu, buông chén định ngồi xuống.
Chung
Tình nhìn hai người đã uống xong, muốn ngồi xuống, nhưng bên hông bỗng bị giữ
chặt, cô nhìn về phía Chu Minh. Anh đột nhiên cúi mình, tự nhiên hôn cô!
Chung
Tình trừng mắt, theo bản năng đẩy anh ra, lại nhìn thấy sự tối tăm chợt lóe lên
trong mắt anh. Chung Tình dùng tay cào cào tóc, ba người ở đây đều nhìn hai
người đến ngây ngẩn. Sắc mặt Luyến Kinh biến đổi, mở to mắt nhìn Chu Minh, Chu
Minh lại nở nụ cười, nhìn về phía Mạnh Tưởng, “Tôi rất vui.” không nhìn anh,
chỉ nhìn Chung Tình, sắc mặt không chút thay đổi.
Chung
Tình và Chu Minh ngồi xuống ghế, Chu Minh cầm tay cô, “Chung Tình là một cô gái
tốt.” Trên mặt lộ vẻ đắc ý. Mạnh Tưởng khẽ nâng mắt, cầm chén rượu uống một hơi
cạn sạch. Mọi người đều trầm mặc, vẫn là Chung Tình cười nhẹ, bảo mọi người
tiếp tục ăn, không nên uống quá nhiều.
Chu
Minh nắm tay, nhìn thẳng vào mắt cô, “Anh rất tỉnh táo.” Chung Tình gật gật
đầu, rút khăn tay đưa cho anh để anh lau vết son môi của cô trên môi anh. Chu
Minh chậm rãi chà xát lên môi, buồn bực uống rượu.
Sau đó,
không khí có chút quái dị. Chỉ trong chốc lát, mọi người đều nói đã no. Thanh
toán xong, Chung Tình giúp Chu Minh đi trước.
Luyến
Kinh nhìn gương mặt tối tăm của Mạnh Tưởng, nói với anh đoạn đối thoại với
Chung Tình trong toilet, có lẽ Chu Minh đã nghe được. Mạnh Tưởng thay đổi sắc
mặt, đi ra ngoài trước. Kì Viễn khẽ trách cô, sao lại nói cái đó với Chung
Tình, Luyến Kinh chu miệng, chỉ là cảm thấy cô ấy và Chu Minh không hợp.