
g sức nâng cô, để bảo vệ ở trên kéo
Bảo vệ
nắm tay Chung Tình, dùng sức kéo cô ra ngoài. Mạnh Tưởng liên tục nói: “Cẩn
thận.” Nhìn Chung Tình bình yên đi ra ngoài, anh mới xoay người nhặt túi xách
và di động của cô, để bảo vệ kéo anh ra khỏi thang máy.
Bảo vệ
cầm đèn pin soi vào thang máy, báo cáo tình huống về trung tâm.
Mạnh
Tưởng ôm chặt Chung Tình đang hoảng sợ, đau lòng vỗ vỗ lưng cô, “Ổn rồi, không
sao đâu.” Chung Tình vừa khôi phục lại từ trong hoảng sợ, òa khóc giống như một
đứa trẻ. Mạnh Tưởng vẫn tiếp tục an ủi cô.
Bảo vệ
đưa họ đến một thang máy khác để đi xuống tầng, Chung Tình vẫn nắm chặt áo Mạnh
Tưởng, nhất quyết không chịu vào thang máy. Mạnh Tưởng đành phải ôm cô đi lối
cầu thang thoát hiểm.
May mà
thang máy dừng ở khoảng giữa tầng sáu và tầng năm. Mạnh Tưởng ôm cô đi xuống
bằng lối cầu thang thoát hiểm, đến mỗi tầng anh lại bật đèn cầu thang, để ánh
sáng lan tỏa khắp nơi. Chung Tình vùi mặt trong lòng anh, nhẹ nhàng thở ra.
Mạnh
Tưởng liên tục nói chuyện với cô, muốn giảm bớt sự sợ hãi của cô. Chung Tình
nghe thấy giọng Mạnh Tưởng, dần cảm thấy an tâm.
Hai
người nhanh chóng đến đại sảnh ở tầng một. Bảo vệ ở dưới tầng nhìn thấy họ đi
xuống, vội vàng hỏi tình trạng của Chung Tình. Chung Tình cắn môi không nói gì,
Mạnh Tưởng lớn tiếng chỉ trích họ không làm tốt công tác bảo vệ. Vì sao thang
máy kẹt ở trên, báo động không có tác dụng, lại cũng không có ai biết. Anh tức
giận nói nhất định sẽ kiến nghị lên ban quản lý trung tâm.
Bảo vệ
vội vàng nhận lỗi, đây thật sự là sơ sót của nhân viên. Lần này họ nhất định sẽ
xử lý thật nghiêm, đối với chuyện Chung Tình không khỏe, họ sẽ chịu trách nhiệm
tiền thuốc m
Mạnh
Tưởng lạnh lùng trừng mắt nhìn họ, nói đương nhiên họ phải chịu tất cả trách
nhiệm, sau đó ôm Chung Tình đi ra.
Mạnh
Tưởng cho Chung Tình vào trong xe, thắt dây an toàn rồi đóng cửa.
Nhìn
trên mặt Chung Tình còn vệt nước mắt, anh đau lòng lấy khăn giấy lau cho cô.
Chung Tình mở to đôi mắt trống rỗng, thở mạnh, Mạnh Tưởng vươn tay kéo cô vào
ngực, “Đừng sợ, không sao đâu.” Anh biết cô sợ tối, nhưng không ngờ lại sợ đến
vậy.
Lúc anh
biết thang máy xảy ra chuyện, theo bản năng chạy ra khỏi văn phòng. Bằng tốc độ
nhanh nhất chạy tới công ty cô, sợ cô ở bên trong không thở được, anh cũng lo
cô sẽ sợ hãi. Anh không biết mình đã vượt bao nhiêu đèn đỏ, chỉ biết anh đã
chạy rất nhanh. Khi anh rống giận bảo vệ của tòa nhà có biết thang máy hỏng hay
không, bảo vệ bị sự giận dữ của anh làm cho ngây người. Họ vội đi xem hệ thống
theo dõi thang máy, phát hiện có một máy theo dõi ngừng hoạt động, ấn ấn nửa
ngày mới lấy lại được hình ảnh, sau khi xem xác định thang máy dừng ở tầng sáu.
Họ vội vã chạy lên, gõ cả nửa ngày mới nghe thấy tiếng đáp lại. Khi Mạnh Tưởng
nghe thấy tiếng nói suy yếu của cô vang lên, trái tim bóp chặt mới buông ra một
chút, Tiểu Tình vẫn còn ở bên trong.
Mạnh
Tưởng buông Chung Tình ra, khởi động xe, rời đi.
Mạnh
Tưởng biết Chung Tình cần thời gian để bình phục, anh cho xe chạy đến bờ sông.
Anh xuống xe mua hai chai nước chanh nóng, nhét một chai vào tay cô, Chung Tình
run run không cầm được, Mạnh Tưởng dùng tay bao lấy tay cô, nhẹ giọng nói:
“Uống một chút đi.”
Chung
Tình run rẩy đưa lên môi, cảm giác ấm áp tràn vào lòng, lại tiếp tục uống thêm
một ngụm. Hơi nóng phả lên mắt, hốc mắt lại đỏ lên.
Mạnh
Tưởng vuốt vuốt những sợi tóc hỗn loạn của cô, giọng nói nhẹ nhàng, “Bâ vẫn còn
sợ bóng tối sao?”
Chung
Tình theo bản năng gật đầu, tay cầm chặt lon nước, cảm thụ hơi ấm xuyên qua
lòng bàn tay đến các nơi trong cơ thể. Lúc nãy cô thật sự cảm thấy rất lạnh,
lạnh từ trong lòng đến đầu ngón tay, run run không ngừng được.
Mạnh
Tưởng vươn tay ôm cô vào ngực, cô hơi lùi lại, trên đỉnh đầu truyền đến giọng
anh, “Đừng động đậy.” Chung Tình nhắm mắt, dựa vào lòng anh, cảm nhận hơi ấm
của anh truyền đến.
Mạnh
Tưởng ôm cô, vẫn không nhúc nhích. Trong xe tràn ngập mùi hương nước chanh, còn
có sự an bình thản nhiên.
Không
biết qua bao lâu, Chung Tình mở mắt ra, chậm rãi tránh khỏi vòng tay anh, ngồi
thẳng lên. Vẻ mặt hối hận, càng muốn tạo khoảng cách với anh, lại càng dây dưa
không rõ, cô nên làm sao bây giờ?
Mạnh
Tưởng nhìn khuôn mặt đầy vẻ xấu hổ của cô. Anh than nhẹ, “Em không cần phải lo
lắng. Anh không muốn những lời của anh làm em rời xa anh, chúng ta vẫn là bạn,
đúng không?”
Chung
Tình cúi đầu, gật gật.
Mạnh
Tưởng dùng tay xoa xoa đầu cô, cười nói: “Lúc nãy em im lặng, làm anh thật sự
rất lo lắng, anh sợ em đã xảy ra chuyện, nhưng cũng rất vui khi nghe thấy em
gọi tên anh. Tiểu Tình, anh hy vọng em có gì khó khăn sẽ nhớ đến anh.”
Chung
Tình vẫn cúi đầu, không dám ngẩng mặt, bởi vì lời nói của anh khiến trái tim cô
nhảy lên, chóp mũi và hốc mắt đều đau đớn. Cô cúi đầu nói một câu, “Em xin
lỗi.” Em xin lỗi, Mạnh Tưởng, không nên tốt với em như vậy, sẽ càng làm em khó
xử.
Mạnh
Tưởng nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu cô, rồi buông tay, giọng nói trầm trầm, chậm rãi vang
lên, “Tiểu Tình, thật ra đêm nay tìm em, l