
h mắt sáng ngời nói:
“Ngươi nhớ tới Hà Du Cẩn sao? Cho dù là thỉnh thoảng?” Ta cũng không
biết Giai Cảnh vì sao hỏi ta vấn đề này, ta vuốt vuốt tóc của nàng nói:
“Tại sao hỏi như vậy?” Nàng lại xoay người lại, lưng dựa vào ta, ta vội
vàng đỡ lấy nàng, ta nghĩ sau khi mang thai, nàng một người đang tiến
hành vận động của hai người.
“Hiếu kỳ,
ngươi hận nàng hay là yêu nàng. Năm đó, nàng làm thương tổn ngươi, kể cả cha mẹ ngươi. Nhưng là nàng đã chết, Cao Phi, ta cảm thấy kết cục này
thực buồn cười, kết cục hẳn phải là các ngươi ở bên nhau cả đời, nhưng
cả đời thực khó khăn.” Ta cũng cảm thấy kết cục này có chút tức cười,
nhưng ta nói: “Ngươi không muốn ở bên ta sao?”
Chỉ có Hà
Du Cẩn chết đi, ta cùng nàng mới có thể ở bên nhau. Nàng cầm lấy ngón
tay của ta cắn, nói: “Muốn, chết cũng muốn, nhưng Phi ngươi cũng cần nhớ kỹ, chỉ khi ta cảm thấy ngươi yêu ta, ta mới có thể ở bên ngươi.” Ta
rút tay ra, ta không thích động tác này, bởi vì nó làm cho ta nhớ tới Hà Du Cẩn, nàng luôn làm những hành động rất nhỏ hoặc là di động thân thể
rất nhẹ để dụ dỗ ta. Ta nói với Giai Cảnh, ta đã nhớ. Ta nghĩ ta thật sự nhớ rõ, ta đang cố gắng hết sức cùng Giai Cảnh sống tốt mỗi ngày.
Ta bắt đầu
chuẩn bị phòng cho đứa nhỏ, sinh con là một việc vừa phiền toái vừa vui
sướng, ta đang mong đợi. Ta muốn sinh nữ hài tử, nên ta chọn màu phấn
hồng cho gian phòng này, tốn không ít tâm tư, ta cho tới bây giờ chưa
từng làm một chuyện nghiêm túc như vậy. Giai Cảnh nhìn ta cười, nàng nói nếu như đứa nhỏ ko còn, ta nhất định sẽ mất đi hơn phân nửa cái mạng.
Ta cảm thấy đó là một giả thiết phi thường ngu xuẩn, giống như giả thiết trên thế giới này không có nam nhân cùng nữ nhân. Nhưng nàng là mẹ của
con ta, ta tha thứ cho nàng.
Khi đợt rét đậm kéo đến lại xảy ra một việc lớn, biệt thự của A Du lại bị ăn trộm,
điều này làm cho ta hoài nghi thiết bị bảo vệ ở chỗ đó, thậm chí ta sẽ
dựa theo hợp đồng để cho bọn họ tiến hành bồi thường. Ta có chút tức
giận về nhà tìm hợp đồng, nhất định phải cho bọn họ chút giáo huấn.
Nhưng ta ko tìm được hợp đồng. Ta ở trong phòng tìm một vòng, hồi lâu
dừng lại trước di ảnh A Du, ta không biết hợp đồng để ở đâu, hoặc là nói ko biết có hợp đồng hay ko. A Du cười với ta, vẫn nụ cười đó, trước sau như một.
Ta về nhà,
vứt dép ở cửa, ta rất mệt, cảnh sát kiểm tra một hồi, hỏi những vấn đề
giống như trước đây, nhưng bọn họ cũng không thể cho ta một đáp án hoàn
mỹ. Giai Cảnh đã mang thai ba tháng, nàng nghỉ làm ở nhà chờ sinh. Nếu
là lúc trước, ta sẽ đi qua hỏi thăm nàng hôm nay như thế nào, ăn cái gì, làm cái gì, có nhớ ta ko, đứa nhỏ có gì khác thường ko, nhưng hôm nay
ta không có, ta chỉ lên tiếng chào hỏi, đi tắm rửa sau đó ta thay quần
áo, nói với nàng: “Ta muốn đi ra ngoài, đêm nay không trở lại.” Giai
Cảnh đứng ở đó nhìn ta: “Biệt thự trước kia của Hà Du Cẩn sao?” Ta gật
gật đầu: “Ta phải cẩn thận kiểm tra thiết bị bảo vệ ở đó, ngươi cũng
biết đấy, nhà ko phải của ta, nhưng ta là người duy nhất có quyền ra
vào.”
Nàng gật
gật đầu, ta tiến lên hôn nàng, “Ngươi sớm đi ngủ, đừng thức đêm, nếu có
chuyện gì có thể gọi điện cho ta, ta sẽ trở về ngay bất kể muộn thế nào. Thay ta chúc con ngủ ngon.” Ta ra cửa, chỉ là đêm hôm đó, ta lại là nằm mơ, giống như trong phòng ngủ kia thật sự có linh hồn, ta ko cách nào
khống chế chính mình, trong mộng ta vô số lần muốn tỉnh lại, đây không
phải là thật sự, Giai Cảnh có con của ta, ta không thể có bất kỳ suy
tưởng gì. Nhưng là, ta không thể tự thoát ra được, ta ôm Hà Du Cẩn, thân thể giống như bị hỏng mất, ta toàn thân khẩn trương, biết rõ đây là sai lầm, nhưng ta lại đòi hỏi ý nghĩ kỳ lạ này. Ta cài đặt
lại thiết bị bảo vệ tốt hơn, dù cho bên trong nhà đã chẳng còn bao nhiêu thứ nhưng ta vẫn ko thể ko giữ gìn vẻ bên ngoài của nó.
Chính là
sau khi sắp xếp tốt mọi chuyện, Giai Cảnh lại nói với ta, ta cần đi gặp
bác sĩ để xin tư vấn. Ta cười nói: “Mặc dù mấy ngày nay ta mệt muốn
chết, nhưng ta còn chưa đến mức cần bác sĩ tư vấn. Có lẽ, ta khỏe hơn so với ngươi nghĩ.”
“Ta là nói bác sĩ tâm lý.”
Ta giật
mình, hồi lâu ta không biết phản ứng như thế nào, ta nghĩ nàng lỡ lời,
nhưng Giai Cảnh ngồi rất nghiêm chỉnh làm cho ta cảm thấy nàng thật sự
nghiêm túc với việc này.
Ta gián
đoạn: “Ta nghĩ, ta sẽ quên vấn đề này.” Trái tim ta có chút băng giá, ko có người vợ nào hi vọng chồng của mình đi gặp bác sĩ tâm lý.
Ta đứng dậy trở về phòng, ta không cách nào ở lại tiếp tục nhìn mặt nàng cùng với
suy nghĩ chủ nhân gương mặt đó đang mang trong bụng đứa con của ta.
Nhưng Giai
Cảnh lại kích động hơn so với suy nghĩ của ta, nàng đứng lên, chạy đến
trước mặt ta, cản trở đường đi của ta, giống như đã nhẫn nại thật lâu,
nàng lớn tiếng nói: “Ngươi không thể cự tuyệt. Ngươi nói ngươi không
mộng du, đúng vậy, không phải là chứng mộng du mà là chứng suy tưởng.
Ngươi cho đến tận bây giờ vẫn ko quên Hà Du Cẩn, hơn nữa ngươi càng ngày càng nhớ nàng, ngươi không thể chối bỏ điều này.”
Ta nhìn nàng, ta nói “Không có.”
“Gạt người, Cao Phi, ngươi tr