
n
ứng khác bình thường của Mai Ly. Khi Mai Ly đã lui về phòng thư ký An
Khánh mới chủ động nói chuyện với cô qua Skype.
- Mai Ly! Em không giận tôi về chuyện lần trước chứ?
Phía bên kia Mai Ly nhanh chóng trả lời như đã trực chờ cuộc nói chuyện này:
- Chuyện gì cơ! Tôi chẳng nhớ chuyện gì cả. Mà sao anh phải xin lỗi?
- Ừ, phải rồi tôi vô duyên quá. Nhưng nếu em không bận tâm thì tốt quá rồi! Chúc em buổi sáng vui vẻ nhé Mai Ly!
- Cảm ơn anh! Anh cũng thế nhé, tôi làm việc đây!
- Ok em!
Mai Ly cố giữ thái độ lạnh lùng nhưng thật ra trong lòng cô lúc này
đang sục sôi căm giận. Cả tuần qua cô đã bỏ công tìm hiểu xem Minh Lê là ai mà dám ngang nhiên tuyên bố là người phụ nữ vô cùng quan trọng trong cuộc đời người đàn ông mà cô đã mặc định thuộc về mình. Hóa ra Minh Lê lại là đối tượng chẳng đáng bận tâm vì cô hoàn
toàn vô hại trong mối quan hệ của Mai Ly và An Khánh. Nhưng Mai Ly cảm
thấy bị súc phạm vì thái độ ngang ngược đó của Minh Lê. Trong đời 25 năm của cô, chưa từng có một người con gái nào dám chọc giận cô đến vậy. Mà Mai Ly vốn là kẻ thù dai nhớ lâu nên cô quyết tâm phải dạy cho Minh Lê
một bài học. Còn An Khánh cô sẽ tìm cách cảnh cáo anh về thái độ bao
đồng cho kẻ dám trọc giận mình.
Biết Minh Lê là người yêu của bạn thân An Khánh. Mai Ly tìm cách phá
mối quan hệ tốt đẹp của ba người cho kỳ được chỉ để thỏa mãn lòng tự ái
cao ngất ngưởng của mình. Chiều đó, khi Minh Lê vừa bước ra khỏi nơi làm việc. Cô toan vẫy taxi để về nhà thì đã bị chiếc xế hộp lạ nào đó chặn
ngang lối. Minh Lê cau có:
Bộ tưởng cả cái thủ đô này chỉ có mình các người là có xế xịn hay sao mà ngang nhiên chặn đứng taxi của người ta vậy hả?
Minh Lê vừa dứt lời, một người con gái mặc váy trắng ôm sát cơ thể
đầy quyến rũ bước ra. Cặp kính màu quá lớn gần như che hết một phần ba
gương mặt của cô gái khiến Minh Lê không thể hình dung ra nổi gương mặt
đó. Chỉ biết rằng cô ta có một sống mũi khá cao, làn da trắng mịn và đôi môi đỏ mọng rực rỡ. Minh Lê gần như bị thu hút bởi vẻ sang chảnh quá
chói lóa của người đối diện nên không thể nói thêm được lời nào cho đến
khi cặp kính màu được hạ xuống khỏi khuôn mặt cô gái. Chủ nhân xế xịn
hất hàm, đá mắt chào Minh Lê một cách đầy kiêu ngạo và thách thức:
- Thì sao? Tôi cứ thích làm những gì tôi muốn đấy
Trước thái độ ngang ngược của cô gái Minh Lê tức điên người:
- Sao ở đời này lại có những kẻ ngang ngược như cô thế nhỉ? Cô
không được bố mẹ dạy rằng không được chặn ngang đường của người khác khi họ đang bước đi hay sao?
Mai Ly phá lên cười lớn:
- Haha… tôi mới phải là người hỏi cô câu đó mới đúng chứ? Cô ấy,
cô mới là kẻ đang chắn ngang đường phá lối tôi đi thì có. Cô còn nhớ
buổi tối hôm ở nhà An Khánh chứ?
Nghe đến đây, Minh Lê mới giật mình, sực nhớ ra chuyện cô gái ở nhà
An Khánh hôm đó. Minh Lê nheo mắt nhìn cô gái một cách săm soi:
- Cô… cô là…
Minh Lê chưa dứt lời cô gái đã vội đáp:
- Phải! Cô không nhìn lầm đâu, tôi là Mai Ly, là ngươi bị cô phá
tối đó đấy. Tôi đoán hẳn là cô đang có nhiều chuyện rất muốn giải thích
với tôi đúng không? Lên xe đi, tôi cũng có chuyện cần nói với cô đây.
Rồi tôi sẽ đưa cô về…
Minh Lê còn chưa kịp hiểu chuyện gì Mai Ly đã tiến tới nắm lấy tay
Minh Lê lôi thốc lên xe. Minh Lê ấp úng và chống cự một cách yếu ớt:
- Này này! Đứa con gái ngang ngược này cô định đưa tôi đi đâu thế?
- Ngoan đi cưng? Tôi chỉ đưa cô đến một nơi yên tĩnh để nói chuyện thôi mà.
Khoảng 10 phút sau, xe Mai Ly đã dừng trước một quán cà phê yên tĩnh
nằm sâu trong một con hẻm ven hồ. Mai Ly bước xuống trước mở cửa và mời
Minh Lê bước vào.
- Cô vào đi!
Minh Lê nhìn quanh rồi phát hiện ra quán quen liền hỏi Mai Ly:
- Ơ, sao cô lại biết nơi này?
Mai Ly nhếch miệng cười đầy ẩn ý mà không trả lời. Cô tiến lại chiếc
bàn nằm khuất trong góc vườn, gọi 2 ly cà phê nâu rồi nhìn Minh Lê một
cách soi mói:
- Cô đúng là đứa con gái phiền phức mà. Nhìn cái bộ dạng của cô
đã toát lên sự ngỗ ngược rồi. Ai mà yêu được cô cho nổi mà bày đặt là
người phụ nữ vô cùng quan trọng trong cuộc đời An Khánh?
Minh Lê tức điên người, mặt mũi phừng phừng như muốn ăn tươi nuốt sống Mai Ly:
- Cái đứa con gái trơ tráo này. Hình như cô không biết trời cao đất dầy là gì thì phải? Tôi phải cho cô một bài học mới được.
Minh Lên đứng phắt dậy, đưa tay qua bàn toan đáp vào mặt Mai Ly nhưng Mai Ly đã nhanh chóng chộp được cổ tay Minh Lê giữ lại. Mai Ly nói một
cách đầy châm chọc, mắt không nhìn vào mặt Minh Lê:
- Đợi đã nào, trước khi chiến sự cô cũng phải cho tôi nhấm nháp
chút cà phê đã chứ. Cô thấy đấy, tử tù trước lúc hành quyết còn được ban ăn uống no nê nữa cơ mà!
Mai Ly dứt lời, hai ly cà phê được đưa ra đặt ngay ngắn trên bàn
khiến Minh Lê phải hạ hỏa về lại chỗ ngồi của mình. Cô bồi bàn lễ phép
mời khách :
Mời hai chị dùng cà phê? Nếu các chị cần thêm gì thì cho em biết nhé.
Mai Ly đưa mắt một cách lịch sự đáp lại cô bồi bàn trong khi Minh Lê
tức tối nốc một hơi cạn sạch mới nhìn lên. Chợt cô sững sờ một hồi rồi
thốt lên: “Đan Phương, Đan Phương!
*