Mong Ước Lâu Bền

Mong Ước Lâu Bền

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325334

Bình chọn: 10.00/10/533 lượt.

cảm thấy mình được ai đó bế bổng lên rồi đặt lên chiếc giường êm ái. Mi mắt nặng trĩu khiến Khả Nhi không sao mở mắt ra được. Khả Nhi lẩm bẩm: -Chu Chính Hạo?

Một giọng nói dịu dàng đáp lại lời cô: -Anh đây!

Khả Nhi yên tâm chìm vào giấc ngủ.

Ánh mặt trời chiếu rọi vào phòng, Khả Nhi vươn vai một cái, khẽ mở mắt ra rồi lại nhắm mắt vào. Đột nhiên, cô bật ngay dậy, đưa mắt nhìn khắp căn phòng. Vẫn là văn phòng làm việc, còn cô thì đang ngồi trên chiếc giường đơn của Dương Phàm, trên người đang đắp chiếc chăn đơn mà rõ ràng hôm qua cô đã đắp cho anh.

Trong phòng làm việc chỉ có máy tính xách tay của cô, những tài liệu tối qua còn chưa kịp sắp xếp đã biến đâu mất. Khả Nhi vội vàng nhảy xuống giường, lao nhanh ra cửa, suýt nữa thì va phải Dương Phàm đang mở cửa bước vào.-Chào buổi sáng- Dương Phàm giơ bàn chải đánh răng cùng khăn mặt mới lên trước mặt Khả Nhi:-Anh đang định gọi em dậy!- Dương Phàm mặc một chiếc áo lông cừu màu trắng, tay áo xắn lên gọn gàng để hở ra cánh tay rắn chắc, hình như anh vừa làm vệ sinh cá nhân xong, râu đã được cạo sạch sẽ. So với hôm qua thì Dương Phàm của ngày hôm nay trông khỏe khoắn và tinh tươm hơn nhiều.

-Bây giờ là mấy giờ rồi?- Khả Nhi vội vàng hỏi.

-Còn sớm mà, không phải vội! Mọi người vừa mới đến, anh đã mang tài liệu cho họ xem rồi!- Dương Phàm đưa bàn chải và khăn mặt cho Khả Nhi: -Em đi đánh răng rửa mặt trước đi, ăn sáng xong chúng ta sẽ cùng đến xưởng kiểm tra!Vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, Khả Nhi đã nhìn thấy bát mì bốc khói nghi ngút ở trên bàn. Khả Nhi xị mặt ra: -Em ghét mì ăn liền!

Dương Phàm vui vẻ đáp: -Anh cũng thế- nói rồi anh cầm đũa lên, vẻ mặt tinh nghịch: -Ghét nó thì phải tiêu diệt nó!

Hai người lại tiếp tục một ngày làm việc vô cùng bận rộn, số tài liệu mà Khả Nhi mang đến đã phát huy tác dụng. Đến chiều tối, cuối cùng thì họ cũng phát hiện ra được sự cố. Trong tiếng kêu ầm vang của chiếc máy, tất cả các hạng mục kiểm tra đều lần lượt thông qua, toàn bộ xưởng sản xuất vang vọng tiếng vỗ tay như sấm dậy.

Dương Phàm lặng lẽ rời khỏi đám đông đang vui mừng hân hoan, bước chân vô tình ra đến tận cổng nhà máy. Đứng ở trên bậc thềm cao trước cổng, Dương Phàm đưa mắt nhìn ra xa, không nhớ rõ là đã bao lâu rồi mình không nhìn thấy cảnh tượng này. Ở phía cuối chân trời, mặt trời đỏ rực như ngọn lửa, những cánh chim vội vã bay về tổ. Khả Nhi chậm rãi đến bên cạnh anh, lặng lẽ ngắm nhìn những áng mây lững lờ trôi trên bầu trời.

-Trước đây ngắm hoàng hôn chỉ cảm thấy quang cảnh thật ảm đạm- Dương Phàm thốt lên: -Nhưng hôm nay là lần đầu tiên anh phát hiện ra rằng hóa ra cảnh hoàng hôn cũng có thể tráng lệ như vậy!

-Có phải có cảm giác như vừa trở về từ sa trường, nhìn bầu trời cứ đỏ rực như màu máu?

-Đúng vậy!

Trong ánh chiều tà, hai người nhìn nhau mỉm cười.

Ở cách đó không xa, Chu Chính Hạo đã nhìn thấy cảnh tượng này, nhớ lại nhiều năm trước đây, cũng là một cảnh tượng tuyệt đẹp như vậy ở trong một đêm trăng huyền ảo. Từ trước đến nay, anh thường nghĩ rằng giữa mình và Khả Nhi luôn thiếu một cái gì đó nhưng nghĩ mãi mà không hiểu đó là gì. Giờ thì Chu Chính Hạo cũng hiểu ra, giữa hai người bọn họ như có một hẹn ước ngầm, một thứ tình cảm sâu sắc không thể diễn đạt thành lời. Vì vậy nên trong bức tranh của Khả Nhi và Dương Phàm, anh chính là mọt người thừa duy nhất. Khi Khả Nhi ở bên cạnh anh, ánh mắt của cô ấy không bao giờ sáng long lanh được như vậy.

Chu Chính Hạo hối hận vì đã đến đây, không biết mình có nên lặng lẽ bỏ đi hay không.

-Chính Hạo…- Khả Nhi đã nhìn thấy Chu Chính Hạo, cô chạy như bay đến trước mặt anh, hỏi liền một tràng: -Sao anh lại đến đây, đến lúc nào thế? Sao không gọi điện cho em?

Nhìn thấy nụ cười mừng rỡ trên khuôn mặt Khả Nhi, trong lòng Chu Chính Hạo cảm thấy có chút ấm áp. Anh đưa tay lên gạt những sợi tóc lòa xòa trước mặt cô ra rồi hỏi: -Anh đến từ tối qua nhưng xưởng sản xuất không cho người lạ vào, điện thoại của em lại tắt máy!

-Tắt máy? Đâu có, em có tắt máy đâu!- Khả Nhi vội vàng lấy máy từ trong túi ra, hóa ra là điện thoại của cô đã hết pin nên tự động tắt máy. Khả Nhi cười ngượng nghịu:-Hi hi, bận quá nên em không để ý! Giờ em dẫn anh đi đặt một phòng ở khách sạn nhé!

-Chuyện của công ty giải quyết đến đâu rồi? –Chu Chính Hạo nhìn về phía cổng nhà máy, Dương Phàm vẫy vẫy tay chào hỏi anh rồi nhanh chóng biến mất vào bên trong.

-Tạm thời không có vấn đề gì nghiêm trọng nữa, ở đây có Dương Phàm trông chừng là được rồi!- Khả Nhi tự nhiên ôm lấy cánh tay Chu Chính Hạo, lắc lắc: -Đi thôi anh!

Trong lòng Chu Chính Hạo dâng lên một niềm vui khó tả. Anh kéo tay Khả Nhi, đặt lên đó một nụ hôn, xót xa hỏi: -Chung cư của nhà máy chắc là tồi tàn lắm nhỉ, em ở có quen không?

Khả Nhi thản nhiên đáp: -Làm gì có thời gian mà ở chung cư, tối qua em ở luôn trong phòng làm việc đấy chứ!

-Thế còn Dương Phàm thì sao? Sao không bảo cậu ta thuê cho một một phòng khách sạn?

-Anh ấy chẳng phải cũng vùi đầu trong phòng làm việc sao?

Chu Chính Hạo chợt khựng lại, Khả Nhi nhận ra là mình vừa nói hớ, vội vàng giải thích:- Chuyện


XtGem Forum catalog