Teya Salat
Mong Sao Cuộc Đời Này Chưa Từng Gặp Anh

Mong Sao Cuộc Đời Này Chưa Từng Gặp Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324434

Bình chọn: 8.5.00/10/443 lượt.


Cô Triệu ngăn cô lại, đưa mắt nhìn sang Cố Phi Trần, nhưng anh vẫn ngồi lọt thỏm trong ghế lật lật tờ báo, đến đuôi mắt cũng không buồn nhướn lên, chỉ lạnh lùng bảo: “Tối nay ở lại đây, mai anh đưa em về.”

“Tại sao?” Cô cũng lạnh lùng hỏi: “Em muốn về nhà ngủ.”

“Thế em ướm lại giầy đi thử xem.”

Giọng anh cực nhẹ, như thực sự để tùy ý cô. Nhưng Tần Hoan vừa đưa chân vào trong, liền phát hiện những chỗ bị bong da đau nhức lên.

Cô hít một hơi dài, Ôn Như Thanh nhìn thấy vội nhanh trí đứng dậy nắm tay cô, giữ lại: “Chi bằng ở lại đây, hai chị em mình trò chuyện. Tuy mới chỉ gặp mặt hai lần, nhưng thực sự chị rất muốn làm quen với em.”

Tần Hoan không ngờ Ôn Như Thanh lại nhiệt tình hòa nhã như vậy, hơn nữa cả hai đều là nữ, cô không thể sa sầm mặt mũi từ chối quyết liệt với người nào đó. Cô còn đang do dự, Ôn Như Thanh lại nói: “Hơn nữa nếu bây giờ em về, các vết rộp phồng lên nữa, lại có người đau lòng.”

Khi cô nói giọng điệu có phần tinh nghịch, Tần Hoan thấy cô nói thẳng như vậy, lại trước mặt người làm, nên không khỏi giật mình, vội nhìn phản ứng của một người quả nhiên, Cố Phi Trần khẽ sầm mặt xuống.

“Nếu công việc ở Trung Quốc của em giải quyết gần xong, có lẽ cũng nghĩ tới việc dọn ra ngoài ở thôi chứ?” Cố Phi Trần buông tờ báo xuống, lạnh nhạt nói.

“Vẫn còn sớm, không vội.” Ôn Như Thanh tỏ vẻ không hề sợ anh, quay đầu lại chớp chớp mắt tinh nghịch, nói khẽ với thần hoan: “Em xem, bị chị nói trúng tim đen, thẹn quá hóa giận.”

Tần Hoan cũng hơi ngại, trong giây lát không sao đoán nổi giữa Ôn Như Thanh và Cố Phi Trần rốt cuộc là mối quan hệ gì.

Nhưng cô cũng nhận thấy, tính tình Ôn Như Thanh thẳng thắn, là người dễ nói chuyện. Lúc này cô Triệu cũng tranh thủ thuận nước đẩy thuyền, vội kêu cô đi dọn dẹp phòng, không để cô có cơ hội từ chối.

Vẫn là phòng trước kia cô ở, hình như từ khi cô chuyển ra ngoài không có ai sờ đến, mọi thứ vẫn giữa nguyên trạng thái cũ.

Dường như ngày nào cũng có người tới dọn dẹp, nên tối nay cũng chỉ thay bộ chăn ra gối sạch sẽ khác mà thôi.

Trước khi tắm, cô còn tìm được một chiếc váy ngủ mới nguyên ở trong ngăn quần áo. Là một chiếc màu đỏ rực, chất vải sa tanh mỏng, mềm mại như mây, có thể dễ dàng nắm trong lòng bàn tay. Chiếc váy cô mua vào tầm này năm ngoái, hoàn toàn do ngẫu hứng, hơn nữa thời gian đó tâm trạng cô luôn sa sút, đi ngang qua cửa hàng bèn rẽ vào mua, hy vọng có thể mang lại chút ánh sáng tinh thần cho cô

Nhưng mua được hai ngày, cô phát hiện mình đã có mang.

Là con của Cố Phi Trần.

Cuộc sống bỗng chốc trở nên đen tối, như thể có vứt vào thùng màu nhuộm cũng không thể nhuộm được sang màu khác. Chiếc vày được mang đi gặt, rồi lại để nguyên trong tủ quần áo.

Lúc này cô mở túi chống bụi, nhìn vào màu đỏ rực, chăm chú hồi lâu rồi mới đi vào phòng tắm.

Khăn mặt, khăn tắm đều là mới, đồ dùng tắm gội vẫn là những loại cô quen dùng nhiều năm, nên trong thoáng chốc, Tần Hoan dường như quên mất mình đang ở đâu, cũng quên mất những việc đã xảy ra trong bao lâu nay.

Nước nóng xả lên người, bàn chân khẽ nhói đau, nhưng sau khi quen với nhiệt độ nóng thì cả người cô cũng tê lại. Cô nhắm mắt, cả phòng bốc hơi, mặt gương như phủ lớp sương mù, thực ra vào ngày hè nóng nực thế này, nhiệt độ kiểu này khiến người ta khó thở, nhưng cô cứ xả cho đến khi da đỏ ửng lên mới chịu lau khô bước ra ngoài.

Không ngờ cô Triệu đang đợi ngoài cửa. Thấy cô xuất hiện, vội hỏi: “Cháu có ăn đêm không? Buổi tối nhà bếp có làm súp tổ yến gan ngỗng, cháu xuống ăn, hay cô mang một bát lên đây.”

“Không cần đâu cô Triệu.”

“Nghe nói lúc tối cháu đi dự tiệc cùng Cố Phi Trần, giờ chắc đói rồi. Xuống gác đi, Cố Phi Trần lúc này đang không ở nhà.”

“Anh ấy lại đi rồi?” nói xong cô mới biết lỡ rồi, cô chỉ quay đi nõi khẽ: “Cháu không phải là tránh mặt anh ấy.”

“Biết rồi biết rồi, cháu không phải tránh mặt cậu ấy, chỉ là không đói.” Cô Triệu lắc đầu tỏ ý nhẫn nại, như thể vừa tức vừa buồn cười, vẫn coi cô như trẻ con, chỉ khuyên bằng giọng ôn hòa: “Thế cháu ngồi xuống cùng cô, nhân thể sấy tóc cho được không?”

“Được ạ”

Tần Hoan miễn cưỡng xuống lầu, phát hiện Ôn Như Thanh vẫn xếp chân vòng tròn ở phòng khách, đang chỉnh kênh truyền hình một cách vô vị.

Thấy cô xuất hiện, Ôn Như Thanh vội vẫy tay nói: “Mau lại đây.”

“Chị và Cố Phi Trần là bạn học?” Trong lúc ăn đêm, Tần Hoan buột miệng hỏi.

“Đúng rồi, bọn chị chơi với nhau từ lâu, tiếc là chưa bao giờ có cơ hội gặp em. Chị bình thường ít khi về nước.”

“Trước kia em cũng sống ở nước ngoài.”

“Chị có biết. Em chuyển về đây năm 18 tuổi, rồi trở thành bạn gái của Cố Phi Trần, sau lại chia tay.”

Tần Hoan giật mình hỏi: “Chị đều biết hết?”

“Thực ra chị đã xem ảnh của em.” Ôn Như Thanh cười đắc ý, “Là chị bắt Cố Phi Trần gửi cho chị xem qua mạng.”

Tần Hoan cúi đầu cắm dĩa vào miếng bánh trong đĩa, giọng nói có vẻ nhạt nhẽo: “Em và anh ấy không có ảnh chụp chung.”

“Chị xem đều là ảnh riêng của em.”

“Tấm nào?”

“Ồ, để chị nhớ xem, là tấm em phơi nắng ở ngoài hiên, mặc một chiếc áo trắng, quần bò, hôm đó ánh sáng có vẻ rất đẹp, nhìn em