
Đây chính là kết cục mà cô mong đợi, không thể tốt đẹp hơn, là anh ta bắt đầu, và cũng chính là anh ta kết thúc... Cuối cùng cô cũng thoát khỏi tay người đàn ông đó, tự mình điều khiển vận mệnh của mình.
Nữ y tá Tiểu Lưu mở cửa phòng bệnh số 1509 tầng 15.
Đây là công việc cuối cùng trong ngày của cô, 10 phút nữa là đến giờ tan làm, cô sẽ được nghỉ ngơi 12 tiếng liền. Cô định ăn tối cùng bạn trai rồi về nhà ngủ một giấc, bù lại sức lực đã bị hao tổn do làm việc liên tục trong nhiều giờ đồng hồ.
Phòng khám bệnh này là của tư nhân, có buồng tắm và ban công, đầy đủ các thiết bị điện gia dụng, đúng là “dùng tiền đổi lấy tiện nghi”. Lúc này là giữa mùa hè, trời về chiều vẫn còn nắng gắt, nhìn qua cửa sổ, có thể thấy ánh trời chiều đỏ sẫm đang dần khuất sau những tòa cao ốc nối tiếp nhau.
“Cô Tần”, Tiểu Lưu cao giọng gọi.
Một nữ bệnh nhân đang đứng xoay lưng vào cửa quay đầu nhìn lại, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp nhưng không hề có chút cảm xúc, nên có cảm giác rất lạnh lùng cô độc.
Nữ bệnh nhân trẻ họ Tần như có nhiều tâm sự, đôi mắt đen buồn ảm đạm, chỉ khẽ nhìn Tiểu Lưu, cất giọng nhẹ như gió thoảng: “Tôi muốn xuất viện, xin hỏi phải làm những thủ tục gì?”
“Xuất viện? Nhưng tình trạng của cô hiện giờ cần phải ở lại để theo dõi, ít nhất cũng phải một hai ngày nữa.” Tiểu Lưu lật xem quyển bệnh án ở cuối giường, khẽ chau mày tỏ ý không đồng tình.
Bệnh nhân lại tỏ thái độ cương quyết: “Tôi cần xuất viện ngay bây giờ.”
“E rằng bác sĩ sẽ không đồng ý, hơn nữa, bác sỹ Lâm đang đi ăn cơm, khoảng một tiếng nữa mới quay lại, nếu có xuất viện, cũng phải đợi anh ấy đồng ý mới được.”
Khuôn mặt xinh đẹp của người bệnh chùng xuống trong giây lát, ánh mắt lơ đãng nhìn Tiểu Lưu, nhẹ nhàng nói: “Trên người tôi không còn lấy một đồng, không có các nào tiếp tục trả viện phí. Tôi nghĩ, lý do này chắc dủ để các chị cho tôi xuất viện rồi chứ.” Nói rồi cô liền quay lưng đi tiếp tục dọn đám đồ đạc gọn nhẹ của mình
Tiểu Lưu tuy còn trẻ tuổi, những cũng đã làm trong nghề được gần 10 năm, đã chứng kiến đỉ kiểu bệnh nhân không chịu hợp tác với bác sĩ, có người tỏ ra cáu giận, làm mình làm mẩy để được xuất viện sớm, thậm chí còn buông lời dọa nạt hay tuyệt thực. Nhưng đây là lần đầy tiên cô nghe thấy lí do như vậy.
Tuy thế, cô lại chẳng thể nào tin được.
Người con gái trước mắt cô, nhiều nhất cũng chỉ 26, 27 tuổi, hoặc còn trẻ hơn nữa. Cô ấy tự mình đến bệnh viện, yêu cầu được kiểm tra và nghỉ ngơi tại phòng đơn có dịch vụ sang trọng, phí dịch vụ đắt gấp ba lần so với phòng bình thường. Khi đến, cô chỉ mang theo một chiếc túi xách rất lớn, khuôn mặt mộc không hề trang điểm, nhưng dù vậy, làn da vẫn mịn màng báng bóng, trắng như trứng gà bóc, không khác gì pha lê. Sở hữu được làn da như vậy, hoặc là vẻ đẹp trời sinh, hoặc là được chăm sóc cực kỳ cẩn thận. Huống hồ, cô lại ăn mặc trang nhã có gu, như chiếc váy liền thân bằng vải lụa đen cô đang mặc trên người, tuy không nhiều họa tiết phức tạp, những đường cắt may vô cùng đẹp và tinh tế. Tiểu Lưu rất yêu thích thời trang, đã từng nhìn thấy chiếc váy này trên tạp chí Vogue (1) số Xuân, đúng là mẫu mới của hãng nổi tiếng thế giới, hơn nữa lại là hàng số lượng có hạn. Đấy là chưa kể đến cái túi xác cô dùng để đựng quanà áo và đồ lặt vặt khác, là túi da cừu màu trắng, chắc chắn là có giá trên trời, nhưng cô lại tỏ ra chẳng hề quan tâm, đến cả bàn chải, kem đánh răng cũng vứt thẳng vào trong đó.
(1) Vogue là tạp chí chuyên về thời trang và phong cách ăn mặc được xuất bản hàng tháng tại 18 quốc gia trên thế giới.
Chỉ có những người đã quen với sự xa xỉ mới không cẩn thận đối với những thứ vật dụng đắt tiền trong mắt người thường như vậy.
Nên lý do hết tiền, e rằng không có tác dụng.
Nhưng nếu cô ấy thật sự không muốn tiếp tục trả viện phí, bệnh viện chắc cũng không ép cô ở lại. Với tình hình phòng bệnh luôn thiếu như hiện nay, nhiều người muốn vào viện cũng không có chỗ. Thế nên Tiểu Lưu suy nghĩ giây lát, nhìn đồng hồ, cuối cùng bảo:
“Vậy tôi liên hệ với bác sĩ Lâm giùm cô xem sao.”
“Cảm ơn” – người bệnh vẫn nói với giọng nhẹ nhàng như vậy.
“Không cần khách sáo.”
Trước khi ra khỏi phòng, Tiểu Lưu không đừng được, quay đầu lại nhìn bệnh nhân.
Chỉ thấy người bệnh quả thực quá gầy. Hoặc là do quá mệt mỏi mới tiều tụy, nên mới gầy yếu như vậy. Hai ngày hôm may hình như chưa từng thấy cô ấy cười. Mái tóc đen dài xoăn nhẹ búi khẽ sau gáy, để lộ chiếc cổ cao mảnh khảnh, hai xương bả vai mỏng manh như đôi cánh bướm. Cả người cô như nhô lên đón ánh sáng rơi rớt cuối ngày, như thế cô có thể tan biến bất cứ lúc nào.
“Cô Tần”, Tiểu Lưu dặn dò, “sau khi xuất viện vẫn phải tiếp tục chăm sóc sức khỏe đấy.”
“Tôi biết, cảm ơn chị” Đây là lần thứ hai Tần Hoan nói lời cảm ơn với Tiểu Lưu, giọng vẫn rất nhẹ, nhưng thái độ chân thành hơn. Cô xoay người lại nhìn thắng vào y tá, khuôn mặt trầm lặng toát ra vẻ đẹp khác thường, khiến người cùng giới tính với cô là y tá cũng thầm kinh ngạc.
Tầm hoan đi thang máy xuống gác, không ngờ bị ba người đàn ông chặn ngay ở cổng chính. Ba người đàn ông trẻ tuổi