Pair of Vintage Old School Fru
Mời Tân Lang Lên Kiệu Hoa

Mời Tân Lang Lên Kiệu Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321782

Bình chọn: 9.5.00/10/178 lượt.

ư, "Tiểu thư của chúng ta là có chút ham chơi, bởi vì ngọn núi này trừ bỏ săn thú, cũng không có thú vui nào khác, chỉ có thỉnh thoảng trêu đùa một chút dân chúng lên núi. Bất quá, người rất hay thay đổi, cho nên sẽ không bao lâu, không quá vài ngày, đợi người tìm được trò chơi mới, dĩ nhiên là sẽ thả cho các ngươi đi."

"Trêu đùa người khác chỉ là bởi vì thú vui?. Vạn nhất gây ra án mạng thì sao đây? Vậy những người nó chẳng phải đã chết một cách oan uổng sao? Ai có thể chịu được trách nhiệm này?" Hoắc Húc Dương không đồng ý bác bỏ.

Nàng và Kết Ngạn nhìn nhau, giọng điệu trầm trọng nói: "Hoắc công tử nhưng đừng vì điều này mà sinh ra hiểu lầm với tiểu thư chúng ta, kỳ thật người người cũng không xấu, chính là tùy hứng một chút, còn có ý nghĩ bất đồng với người khác thôi."

Sắc mặt Hoắc Húc Dương trầm xuống, "Các nàng không cần thay nàng ấy giải thích, Hoắc mỗ không muốn nhắc lại."

"Vậy. . . . . . Hoắc công tử tiếp tục dùng bữa, chúng ta ra ngoài." Thật sự xem ra các nàng là trở ngại. Nghe thấy cửa phòng đã được đóng lại, hắn mới sâu kín thở dài, mới vừa rồi thật sự không nên vì chủ tử của các nàng mà trút giận lên bọn họ, như vậy đối với sự tình càng thêm vô bổ.

"Ai!" Xem ra nỗi nhớ nhà làm cho hắn có chút không kiểm soát. Đang lúc Hoắc Húc Dương tìm kiếm chén đũa trên mặt bàn thì nghe thấy có tiếng bước chân rất nhỏ ở bên ngoài phòng làm cho hắn nhất thời mất đi tâm tình dùng cơm, theo bản năng nhớ kỹ của mình hắn rất nhanh đã nhận ra là người nào đến, huống chi là nàng.

Cánh cửa mở rộng, làn gió thơm thổi vào."Hoắc đại ca!"

Mặt hắn không chút thay đổi, bất động như núi.

"Hoắc đại ca, ta đang gọi ngươi, chẳng lẽ ngay cả lỗ tai ngươi cũng điếc luôn sao?" Bạch Linh Chi lắc vòng eo mãnh khãnh ngồi xuống, trêu ghẹo liếc xéo hắn.

Hoắc Húc Dương nguội lạnh nói: "Ta không phải đại ca nàng."

"Đó là đương nhiên, nếu ngươi là đại ca ta, vậy thảm rồi, hơn nữa ta cũng không cần." Huynh muội yêu nhau sẽ bị trời phạt. Cho nàng như thế nào vẫn sẽ không làm chuyện kinh hãi thế tục như vậy.

"Bất quá, ta rất thích gọi ngươi là Hoắc đại ca, cho dù ngươi không thích nghe cũng không sao." Ý tứ đúng là, nàng nghĩ gì thì gọi đó thôi, đó là quyền tự do của nàng.

Lại là một trận im lặng.

Đưa mắt nhìn điểm tâm chưa động trên bàn, "Hoắc đại ca, ngươi chưa dùng cơm à? Có phải bất tiện vì mắt không nhìn thấy không? Có muốn ta giúp ngươi không?" Nói xong, nàng bưng lên bát đũa, lại bị Hoắc Húc Dương trước một bước dời đi bát đũa.

"Không cần."

Ở trong lòng Bạch Linh Chi thâm cười trộm, "Ngươi không cần khách khí với ta! Nếu để cơ thể bị đói, ta sẽ tự trách."

"Hừ!" Có quỷ mới tin nàng tự trách mình.

Nàng đột nhiên đem khuôn mặt nhỏ nhắn tiến lên, mặc dù trung gian cách tấm lụa mỏng, vẫn làm cho người ta cảm giác được hơi thở như lan của nàng."Hoắc đại ca, ngươi rất giận ta có phải hay không?"

Trên mặt phảng phất hơi thở thơm tho, làm cho trong lòng Hoắc Húc Dương chấn động, căm phẫn đứng lên, "Cô nương, nàng không hiểu hai chữ xấu hổ là gì sao? Kính xin cô nương tự trọng."

"Ta thật sự rất thích nhìn bộ dáng ngươi nghiêm túc nha." Đúng như vậy xem trăm lần cũng không chán.

Giọng điệu Hoắc Húc Dương không khỏi tức giận."Nếu cô nương không tự trọng, Hoắc mỗ cho dù phải chết, cũng phải rời khỏi nơi này."

"Ngươi mặc kệ sống chết của kiếm đồng sao?" Nàng chán nản hỏi.

Hắn cắn chặt răng, hô hấp bởi vì phẫn nộ mà dồn dập, "Vậy Hoắc mỗ đành phải tự hủy tại nơi này, chờ người đến cứu, tuyệt không thêm một khắc!"

Thấy Hoắc Húc Dương giận thật, Bạch Linh Chi mới thoáng thu liễm một chút, "Được nha, tốt thôi! Vừa rồi chỉ là cố ý trêu đùa ngươi, người này cái gì cũng tốt, chính là không chịu nổi nói giỡn."

"Trò đùa này một chút cũng không buồn cười." Hắn trầm giọng nói.

Cái lưỡi thơm tho sau lụa mỏng phun ra, "Không buồn cười thì không buồn cười, mau ngồi xuống ăn cơm đi! Ta cam đoan sẽ giữ quy củ, không chiếm tiện nghi trên đầu lưỡi của ngươi."

"Cam đoan của nàng ta không dám tin tưởng." Hắn lạnh giọng bác bỏ.

Bạch Linh Chi cười duyên một tiếng, "Xem ra Hoắc đại ca càng ngày càng hiểu biết ta. Bất quá, ăn cơm là quan trọng nhất, ta không nở để ngươi đói bụng, mau ngồi xuống ăn, bằng không ta liền tự mình cho ngươi ăn!"

Mới vừa rồi còn nói sẽ không lớn tiếng cợt nhã nữa, nhanh như vậy liền chứng nào tật nấy, Hoắc Húc Dương cảm thấy có một bụng khí muốn phát tát, nếu không phải tu dưỡng tốt, hắn sớm đã lật bàn kháng nghị.

Hắn chậm rãi trở lại trên ghế ngồi, dưới cái nhìn soi mói nóng bỏng, từng miếng từng miếng cháo được múc ra, do mất tự nhiên nên không ăn được nhiều.

"Nàng xem đủ chưa?" Chẳng lẽ cho tới bây giờ không có người dạy nàng cái gì gọi là rụt rè sao? Hắn nhíu lại lông mày hỏi.

Vẻ mặt nàng bỡn cợt, "Làm sao ngươi biết ta đang nhìn ngươi?"

Hoắc Húc Dương nuốt xuống đồ ăn vô vị trong miệng, chậm rì nói: "Cảm giác."

"Kỳ thật nếu không nhìn kỹ, rất khó tin tưởng ngươi là người mù." Bạch Linh Chi một tay xinh đẹp chống dưới cằm, nghiêng nhìn một nửa tròng mắt bị che đậy kia, nếu không mù, chắc là rất trong veo hữu