
h mù, là ai khiến cho con vì muốn học giỏi một bộ kiếm pháp, mà phải bị thương rất nhiều lần trong bóng tối, còn bị người khác nhạo báng ở sau lưng, không thể không vụng trộm rơi nước mắt, những khó khăn cùng đau khổ kia con đã quên toàn bộ sao?"
Khuôn mặt tuấn tú Hoắc Húc Dương suy sụp. "Sư phụ lời này là có ý gì?"
Rõ ràng cảm nhận được thân hình nam tính mình đang ôm phúc chốc cứng đờ, Bạch Linh Chi trong lòng hô to không ổn, lần này xong rồi, nàng không mong muốn để cho hắn biết chuyện, đều là tại lão già đáng bị giết chết ngàn đao này nói ra.
"Con còn nhớ vào một đêm trước đây có hai mẹ con xuất hiện không?" Sở Vân Cao hừ một tiếng, "Chính là đêm hôm đó, Ma Cơ dùng Huyền Âm chưởng đánh ta một chưởng, mà đôi mắt của con cũng bị nữ nhi của nàng vẫy độc phấn. Từ đó về sau bị mù lòa, ngẫm lại mấy năm nay con chịu bao khổ sở, đều là do yêu nữ này làm hại, con còn muốn nàng sao?"
Hoắc Húc Dương giống như bị sét đánh, kinh sợ nhìn vẻ mặt chột dạ của Bạch Linh chi.
"Chuyện này. . . . . . Có thật không?"
Nàng không tự chủ sợ run cả người, "Hoắc, Hoắc đại ca, huynh trước hết không nên nổi giận, ta ──"
"Chỉ cần nói cho ta biết có phải thật vậy hay không?" Hắn quát.
Bạch Linh Chi kinh hãi nhảy một cái, có chút giận. "Huynh hung dữ cái gì? Không sai, năm đó do ta nhất thời ham chơi mới hại huynh trở thành người mù. Nhưng chính huynh cũng đã nói rồi, sẽ không trách cứ đứa nhỏ không hiểu chuyện năm đó. Bây giờ vì sao lại phát hỏa lớn như vậy?"
Sắc mặt hắn thoáng chốc càng khó nhìn. "Nàng lại còn có thể nói hợp tình hợp lý như vậy, chuyện này vì sao không sớm nói cho ta biết?"
"Người ta sợ huynh tức giận thôi! Dù sao ta cũng đã trị lành mắt cho huynh, bằng không huynh cho là lão thiên gia giúp huynh gặp được thầy thuốc tốt sao? Nếu như vậy cũng có thể coi như đã đền bù đi!" Nàng chột dạ lẩm bẩm.
Sắc mặt Hoắc Húc Dương tối đen. "Nàng. . . . . ."
"Hoắc đại ca, ta biết sai rồi! Đừng tức giận, đừng tức giận." Bạch Linh Chi vỗ về lồng ngực của hắn trấn an.
Hắn lấy tay mềm của nàng xuống, hung hăng nhìn chằm chằm, "Nàng nên biết cuộc đời ta hận nhất chính là lừa gạt? Bởi vì nguyên do mắt ta không nhìn thấy. Cho nên, luôn hi vọng hai chúng ta có thể thẳng thắng với nhau, nàng có rất nhiều cơ hội có thể làm sáng tỏ với ta, vì sao còn muốn giấu diếm ta?"
"Ta, ta cho là đã không còn quan trọng rồi. . . . . ." Nàng ấp úng nói.
"Nàng nghĩ nó không quan trọng, nhưng đối với ta nó rất quan trọng." Hoắc Húc Dương đề cao âm lượng rống.
Bạch Linh Chi cũng tức giận. "Vậy huynh rốt cuộc muốn thế nào?"
"Vậy còn hỏi, ngươi hại tam sư huynh ta thảm như vậy, huynh ấy đương nhiên là quyết định không cần ngươi nữa rồi." Đường Nhụy đúng là mừng rỡ bỏ đá xuống giếng.
"Hoắc đại ca mới không thể nào không quan tâm ta, Hoắc đại ca, ta nói rất đúng phải không?" Nàng cười ngọt ngào một tiếng, tay nhỏ bé nắm lấy cánh tay hắn, nhưng mà lại bị hắn tránh ra, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi ngẩn ngơ, "Huynh, huynh thật sự vì loại chuyện nhỏ này mà không cần ta?" Nàng không nghĩ hắn sẽ hẹp hòi như vậy.
Hắn căm tức nhìn nàng, từng chữ từng chữ nói: "Ta chỉ là hy vọng nàng có thể thẳng thắn với ta."
Đường Nhụy lạnh lùng cười, "Tam sư huynh, đầu óc yêu nữ này luôn luôn tính kế hại người, căn bản không hiểu được ý nghĩa của hai chữ kia (ý nói là hai chữ “thẳng thắng”), may mắn huynh đúng lúc thấy rõ bộ mặt thật của nàng ta, sau này không cần phải lo lắng lại bị nàng ta xoay quanh đùa giỡn."
"Huynh. . . . . . Thật sự không cần ta?" Đôi mắt Bạch Linh Chi đỏ lên, ngang bướng hỏi lần nữa.
Sóng lưng Hoắc Húc Dương thẳng tắp cứng nhắc, vẻ mặt đau thương, "Ta cho là giữa chúng ta không có bí mật, không thể tưởng được nàng lại giấu diếm ta chuyện quan trọng như vậy, sao nàng không nghĩ đến cảm nhận của ta?"
"Nói tới nói lui, trong lòng huynh vẫn là hận ta đã hại huynh trở thành người mù có đúng hay không?" Đôi mắt nàng đầy lệ thu tay nhỏ bé về, từng bước lui về sau, mà hắn vẫn ở trong nỗi khiếp sợ khi bị lừa gạt.
Nàng oán hận trừng hướng Sở Vân Cao. "Ngươi lão già đáng chết thật là bỉ ổi, bất quá chiêu này quả nhiên hữu dụng, hiện tại đã như ngươi mong muốn, Hoắc đại ca thật sự không cần ta."
Vẻ mặt Sở Vân Cao lạnh lùng ra lệnh. "Bắt nàng ta lại!"
"Dạ, sư phụ." Dịch Mục Hành và các sư huynh muội khác lập tức có động tác.
"Hoắc đại ca, huynh không phải đã nói mặc kệ phát sinh chuyện gì, huynh vẫn sẽ không bỏ mặt ta, vì sao?" Bạch Linh Chi vừa khóc vừa quát to, "Huynh gạt người, huynh mới phải là tên lừa gạt!"
Hắn không cần nàng?
Hoắc Húc Dương giật mình tỉnh lại, trong lòng suy nghĩ, hắn khi nào đã nói không cần nàng?
"Còn không mau bắt yêu nữ này!" Sở Vân Cao hét to.
"Sư phụ, người đã đáp ứng đồ nhi không làm khó dễ nàng." Hắn hoảng sợ kêu lên.
Sở Vân Cao lại hạ lệnh. "Bắt!"
Mọi người ở đây đồng thời ra tay muốn bắt Bạch Linh Chi, liền có vài bóng trắng mang hơi thở chết chóc bay vào từ bên ngoài, cản trở hành động của bọn họ, bất quá chỉ trong chớp mắt, những nữ tử áo trắng che mặt đã lần lượt đến bên người nàng.
"Tiểu thư, đừng sợ, ch