
mắt hắn hơi biến đổi, là giấu không nổi thâm tình…
Ta cũng dịu giọng. “Gật đầu đi.”
Hắn không nói chuyện, chỉ đưa đầu nhích lại gần, một lần nữa hôn lên môi ta.
Ôi… Ta mơ mơ màng màng suy nghĩ: Làm gì thì làm đi, dù sao cũng không phải là chuyện gì to tát…
Nhưng qua thật lâu thật lâu, hắn đột nhiên buông lỏng ta ra, hơn nữa, là có chút chật vật.
Sau đó, hắn hít vào một hơi, nhẹ nhàng nói. “Xin lỗi.”
“Ừm.” Ta nói, “Không sao.” Thật ra cũng có chút tiếc nuối…
Nhưng ta hiểu, thời gian địa điểm cũng không tốt, cả hai đều chưa đồng
điệu, lại đang trong vùng nguy hiểm. Ừ, ta suy nghĩ lung tung cái gì vậy nhỉ. Ngồi xuống rồi mới quay đầu liếc mắt nhìn hắn một cái. Chỉ thấy
mặt hắn bỗng dưng đỏ bừng, biểu tình cùng tư thế đều không được tự
nhiên. Ta bỗng dưng cười nhẹ —— Tên đó, quả nhiên cũng muốn làm chuyện
xấu xa với ta…
Hơn nữa, hắn quan tâm ta.
Ta đột nhiên nghĩ, điều tốt đẹp nhất trên thế giới này chính là một
người vốn chẳng có quan hệ gì với ngươi, vào một ngày nào đó lại trở
thành một nửa mộng hồn thần khiên của ngươi, dùng ánh mắt tươi đẹp nhất
thế gian để nhìn ngươi, quan tâm ngươi, thích ngươi, chăm sóc ngươi. Ôi, còn có cái gì đẹp hơn thế nữa không?
Trong tiếc nuối ta bỗng chiết xuất ra được một chút tinh túy. Tuy không
phải là thiên trường địa cửu, cũng đã từng cảm thấy viên mãn. Nhưng ta
tương đối tham lam. Ta muốn có hiện tại, càng muốn có tương lai.
Ta len lén dùng ngón trỏ trượt qua trượt lại trên đùi hắn.
Bỗng dưng hắn chụp lấy tay ta, dùng lực rất mạnh, thần kinh cũng cực kỳ căng thẳng, thậm chí còn trừng mắt nhìn ta.
Ta híp mắt cười, di dời thân thể chuyển đổi tư thế. Ngồi chồm hổm trên
sô pha, hai tay ôm lấy khuôn mặt hắn, chép chép miệng, “Anh đừng động
đậy!”
Sau đó, dùng ống tay áo lau trán cho hắn, lại giả vờ dáng vẻ tiều tụy
nghiêng người về phía trước, không đợi hắn kịp phản ứng đã gối đầu lên
vai hắn, cầm tay hắn nói. “Đợi em chuẩn bị cho tốt rồi sẽ nói cho anh
biết sớm. Anh ready một chút.”
Hắn quả nhiên dù là khẽ động cũng không dám động. Chờ ta hoàn thành tất
cả động tác, hắn mới tựa cằm vào trán ta, hỏi: “Ready… cái gì?”
Giả ngu hả! Trong lòng ta hừ một tiếng. Khẽ tát nhẹ vào mặt hắn một cái, thốt lên. “Anh là tên tiểu yêu tinh chết tiệt!” Sau đó cười tủm tỉm,
nhắm mắt lại, hiểu rõ triệt để cảm thụ của dì Quỳnh Dao.
Tình đã nồng rồi thì… cầm lòng không đậu a.
***
Đến giao thừa, Nghiêm Tử Tụng lại đến nhà ta ăn cơm tất niên.
Năm ngoái khi mẹ ta gặp hắn, cái gì cũng không để hắn làm. Năm nay đổi
lại, thu dọn bàn ghế chén bát đều bắt hắn chuẩn bị, ngay cả rửa chén
cũng do hắn làm. Hắn rửa chén, còn ta ở bên cạnh quạt mát cho hắn. Quạt
quạt một hồi lại nghe hắn nói. “Lạnh.”
Lạnh cái gì mà lạnh, ôm ta đi không phải là sẽ hết lạnh rồi sao! Chẳng có thú vui tình ái gì hết!
Trước đây vẫn lo lắng hai người ở cùng một chỗ lâu quá sẽ chán. Nhưng
thật sự không phải ta khoe khoang, ở cùng với ta lâu thế nào cũng sẽ
không chán, bởi vì căn bản là ta không bao giờ có thời gian rảnh rỗi để
mà chán.
Có lúc, Tiểu Lâm Tử vừa đọc tiểu thuyết vừa để cho ta một chút an tĩnh.
Sau đó nói, trên đời này, người có thể bao dung cậu như thế, có lẽ cũng
chỉ có một mình Nghiêm Tử Tụng thôi.
Tấm tắc. Đừng cho là ta không biết ý của Tiểu Lâm Tử muốn nói cái gì.
Cậu ấy không phải đang nói bóng nói gió khen ta có con mắt nhìn xa đó
sao. Nói bóng nói gió gì thì ta cũng có thể nghe hiểu được thôi.
Sau đó, ta đến thư viện mượn mấy quyển tiểu thuyết Quỳnh Dao rồi tìm một chỗ vừa đọc vừa thả hồn theo gió. Thoáng cái đã bị bà ta kích thích,
mỗi ngày đều biến đổi biện pháp quấy nhiễu Nghiêm Tử Tụng nhà ta. Đầu
tiên ta chơi trò bỏ trốn, không thèm để ý đến hắn. Trốn được hai ngày
thì Nghiêm Tử Tụng bạo phát, bất ngờ chạy đến dưới lầu ký túc xá chặn
đường ta. Quả nhiên nói ra câu nói y như lời thoại: “Vì sao em lại tránh mặt anh.”
Làm ta vui quá chừng, liền cầm lấy bàn tay nhỏ bé của hắn, lã chã – chực khóc, nói: “Anh thật sự phải bức em nói ra sao? Thật vậy chăng! ?”
Lúc Nghiêm Tử Tụng phát hiện ra có điều gì đó không đúng thì đã không
còn kịp nữa rồi. Ta rống bù lu bù loa: “Em tránh anh… Em tránh anh là
bởi vì em sợ anh! Em sợ anh… Em sợ anh là bởi vì em yêu anh!”
Sau N ngày, Tiểu Lâm Tử, Lôi Chấn Tử cùng Tiểu Mễ, ba người đều nói rằng sắc mặt của ta giống hệt như mặt heo. Nhưng ta không thèm quan tâm. Ta
là vợ người ta, người người đều yêu ta!
Sau đó, khi chuyện đã qua thật lâu thật lâu, vào một ngày nào đó, Nghiêm Tử Tụng đột nhiên nói nhỏ bên tai ta ——”Anh đã ready rồi….”
Hừm! Lưu Manh! Thế nhưng, ta rất thích sự lưu manh của hắn…
***
Dù sao ngày tháng trôi qua cũng rất vui vẻ. Điều duy nhất không đủ chính là tố chất thần kinh của ta quá mẫn cảm.
Thí dụ như, đột nhiên xung động muốn triệu tập thuốc phiện của ta đến.
Thí dụ như đột nhiên lại muốn cắn hắn một cái. Sau đó, buổi tối quay về
ký túc xá xem phim trên ti vi, nhìn thấy mấy cảnh hôn môi đều có thể
khiến ta bụm mặt xấu hổ muốn bỏ trốn… Liền bỏ trốn ra phía sau cửa, quay đầu lại nhìn thấy bọn Tiể