
như trong khoảnh khắc này có người biến thành “kẻ háo sắc” thì
tuyệt đối không phải là anh mà chính là cô. Dựa vào sắc đẹp thường thường bậc
trung như cô, có thể được một anh chàng đẹp trai nhìn đến, nhất định là ông
trời đang ngủ gật rồi. Cho dù nhìn từ bất cứ góc độ nào, người chiếm lợi thế
vẫn cứ là cô…
“Vậy điều đó… tôi đành thất lễ vậy…”. Cô đã quyết
định, dũng cảm tiến lên phía trước, khi tay vừa chạm lên chiếc cửa thủy tinh
nọ, cô lại do dự thêm lần nữa.
Bây giờ trang trí nột thất đều theo đuổi phong cách đơn
giản, thời thượng, phòng vệ sinh trông chẳng có chút cảm giác an toàn gì cả,
liệu người kiến trúc sư này có phải là “kẻ thích khoe hàng” biến thái, thất đức
hay không?
Người đời thường nói, thất lễ chuyện nhỏ, “nhịn” chết
chuyện lớn!
Nếu như để cho mọi người biết rằng Viên Nhuận Chi cô
chết vì không “đi nặng”, cô thà rằng để cho anh chàng đẹp trai có cơ hội “xông
lên”.
Đấu tranh trong lòng một thời gian ngắn, cô vẫn quyết
định đi vào trong.
Kỷ Vũ Ngang nhìn người phụ nữ tóc dài đang bước vào trong
nhà vệ sinh, tuy rằng phải bê viên gạch nặng mà hai má cô đỏ hồng, trên trán
mướt mát đầy mồ hôi, thế nhưng vẫn có thể nhận ra đây là một giai nhân thanh
tú. Trên khuôn mặt trái xoan kia là đôi mắt to, sáng chói, linh hoạt, khi mỉm
cười chẳng khác nào vầng trăng khuyết. Không biết tại sao lại cảm thấy cô rất
buồn cười, đặc biệt là thái độ và hành động cô kéo cửa khi nãy, cứ như thể dũng
sỹ ra đi vì nghĩa lớn vậy.
Anh cảm thấy hơi nghi hoặc, tuy rằng Kỷ Ngôn Tắc không
hề để tâm đến những người phụ nữ bên cạnh mình, khi nói chuyện dùng từ hơi quá
đáng, nhưng không đến mức bắt người ta phải làm mấy việc nặng nhọc như mang vác
gạch ngói thế này.
Cứ nghĩ tới đôi mắt cong cong như vầng trăng đó, anh
lại bật cười lắc đầu, cúi người xuống lấy cuốn sách sản phẩm mẫu được buộc chặt
vào viên gạch dưới mặt đất.
Viên Nhuận Chi ngồi trên bồn vệ sinh, hai mắt nhìn
chằm chằm vào rèm cửa cạnh bên, trong đầu vừa nghĩ đến anh chàng đẹp trai bên
ngoài liệu có biến thái đến mức kéo tấm rèm ra không, lại vừa xem lúc này anh
đang làm gì bên ngoài kia.
Sau khi chinh chiến mấy phút liền, cuối cùng cô cũng
đứng dậy. Cô kéo cánh cửa thủy tinh ra, liền nhìn thấy anh chàng đẹp trai đang
ngồi bên cạnh bàn không biết đang đọc thứ gì.Có lẽ anh chàng đẹp trai nghe thấy
tiếng động, liền quay đầu lại, nhìn thấy cô mỉm cười dịu dàng. Nụ cười đó chẳng
khác nào cơn gió xuân tháng Ba, khiến cho trái tim của cô chẳng khác nào nụ
hoa, gặp không khí ấm áp bật cánh nở rộ sặc sỡ.
Khuôn mặt ngại ngùng của cô lại ửng đỏ lên, cô cũng
không dám nói bằng giọng nói oang oang của mình như thường ngày, sợ sẽ làm anh
chàng đẹp trai kia sợ hãi, thế nên nhỏ nhẹ lên tiếng: “Thật sự ngại quá đi
mất!”
“Không sao cả!”
Cô lại cười ha ha trông ngốc nghếch vô cùng, thấy viên
gạch dựng trước chiếc bàn, lập tức đưa tay vỗ trước ngực, chỉ để tâm đến anh
chàng đẹp trai, suýt chút nữa quên mất chuyện đưa gạch với sách sản phẩm mẫu.
Cô vội vã đi về phía anh chàng đẹp trai rồi nói: “Xin
hỏi, anh có viết Kỷ Vũ Ngang tiên sinh cũng ở tại tầng này không?”
“Ồ, tôi có biết!”
“Woa, vậy thì tốt quá!Xin hỏi anh có biết vị tiên sinh
ấy ở phòng nào không?”
“Anh ta sống ở phòng 706”.
“À, cảm ơn anh nhiều!” Sau khi gật đầu cảm ơn, cô lại
bê viên gạch lên, quay người bước ra ngoài cửa.
“Này, chuyện đó, tôi…” Kỷ Vũ Ngang hoàn toàn không thể
ngờ rằng người phụ nữ vừa đáng yêu vừa buồn cười trước mắt lại tự mình bê viên
gạch kia rồi đi ra ngoài.
Viên Nhuận Chi lại hiểu nhầm anh chàng đẹp trai muốn
giúp đỡ, liền quay đầu lại nhìn anh mỉm cười nói: “Anh không cần phải bê giúp
nữa đâu, tự tôi cũng có thể làm được. Cảm ơn anh nhiều nhế, anh đích thực là
một người tốt!”
Kỷ Vũ Ngang định mở miệng mấy lần, cứ định nói rồi lại
thôi, bởi vì cảm thấy bộ dạng cô ôm viên gạch thật quá đỗi buồn cười. Những
người phụ nữ mà anh quen biết hầu như đều đặt hình tượng của bản thân lên hàng
đầu. Đừng nói đến việc bắt bọn họ phải bê một viên gạch vừa to vừa nặng như
thế, ngay cả một vật gì cồng kềnh một chút là bọn họ sẽ kêu ca, oán thán cả
ngày trời không dứt.
Người tốt? Đây là lần đầu tiên anh nghe thấy phụ nữ
đánh giá về mình như vậy. Do dự vài giây, anh vội vã đứng dậy, đi về phía cửa
lớn.
Viên Nhuận Chi ôm lấy gạch đi từng gian phòng tìm số
706.
Thật là kì quái, tại sao kể từ khi bước ra khỏi căn
phòng đó, những căn tiếp theo đều là 707, 708,709,710. Quay đầu lại tìm dãy số
ở đầu đằng kia, thì lại là 720, 719, 718…
Trong đầu cô dâng lên một dự cảm không lành.
Đứng trước cửa gian phòng số 717, cô ngước mắt nhìn về
phía đối diện, cả tầng này, căn phòng duy nhất mở cửa chính là nơi cô vừa mới
bước ra, còn anh chàng đẹp trai đã nhiệt tình giúp đỡ cô trước đó đang đứng
ngoài cửa.
Cô nhìn lại anh mỉm cười tươi tắn, tiếp tục tiến lên
phía trước, khi nhìn thấy tấm biển thủy tinh có dòng chữ màu vàng “705” ở trên
cánh cửa đóng chặt kia, cô bất giác dừng chân lại.
Cô từ từ quay đầu lại, cố gắng nhìn tấm biển bị anh
chàng đẹ