
trời, những bông
hoa tuyết nhảy nhót trước mặt Tuyết Nhung, tinh nghịch đáp xuống bàn,
xuống ly, dừng lại trên những trang sách. Song khi cô đưa tay ra bắt
lấy, chúng liền tan biến thành những giọt nước long lanh trong suốt. Lúc này, Tuyết Nhung bỗng thấy xúc động vô cùng: Mọi thứ thật quá kỳ diệu!
Có một sự khác nhau rõ rệt giữa hoa tuyết trong phim ảnh và hoa tuyết
thực sự. Thứ cô nhìn thấy trong phim ảnh chỉ là những khung cảnh đẹp
được tạo nên từ tuyết, còn những gì cô tận mắt ngắm nhìn lúc này lại vô
cùng sinh động. Những bông hoa tuyết nhỏ bé kiên định và nghị lực thả
mình rơi từ khoảng không u tối xuống nhân gian, để rồi tan chảy trong
lòng bàn tay Tuyết Nhung với vẻ mong manh và dịu dàng nhất.
Thật
tuyệt vời! Tuyết Nhung thầm kêu lên vui sướng. Lúc này, cô hiểu vì sao
những người miền Nam như cha mẹ lại đặt cái tên ngập tràn sắc trắng, vừa lạnh giá vừa dịu dàng cho cô như vậy. Chắc cha mẹ mong ước cô lớn lên
sẽ xinh đẹp, trắng trong, thuần khiết như những bông hoa tuyết. Nhưng
khi ánh nắng mặt trời chiếu rọi khắp không gian, khi mùa xuân đến mỗi
lúc một gần, vẻ đẹp trong sáng và dịu dàng ấy có mất đi như nàng công
chúa xinh đẹp bỗng chốc biến trở lại thành cô bé Lọ lem sau tiếng chuông đồng hồ mười hai giờ? Tuyết Nhung thực sự không dám nghĩ đến điều đó.
Hoa tuyết, là thực, cũng là cổ tích. Cuộc đời người con gái là thực, song
cũng là cổ tích. Hoa tuyết vẫn mãi là những bông hoa xinh đẹp và thanh
khiết!
Mùa đông, từng trận tuyết ào ào kéo đến, những khó khăn
của Tuyết Nhung cũng theo đó mà nhiều thêm. Mặc dù khi còn sống, mẹ đã
chuẩn bị một khoản tiền đủ cho cô đi du học, nhưng khi thực sự sống trên đất Mĩ Tuyết Nhung mới nhận ra rằng số tiền đó không thể giúp cô trang
trải hết những chi phí của cuộc sống. Ngoài tiền học, cô phải chi trả đủ thứ phí phát sinh mà trước đây không tính đến: nào là phải mua đồ dùng
sinh hoạt cần thiết, sắm thêm ít quần áo mùa đông, rồi lại đi xem phim,
nghe nhạc v.v… Tất cả những thứ đó khiến Tuyết Nhung buộc phải nghĩ đến
việc đi làm thêm như những người bạn của mình. Vậy nên, cô liền nhờ Tim
để ý tìm giúp xem có việc làm thêm nào mình có thể làm được không. Tim
lập tức nói rằng anh đang muốn tìm một giáo viên dạy vĩ cầm cho em gái
và nhận thấy Tuyết Nhung là người phù hợp nhất cho vị trí này; nhà Tim
ngay cạnh trường, chỉ cần đi bộ là có thể đến đó; nếu Tuyết Nhung đồng
ý, ngay ngày mai có thể đến dạy học.
Ngày hôm sau, Tuyết Nhung
bắt đầu làm công việc đầu tiên của mình trên đất Mĩ. Nhìn bản đồ trên
mạng có thể thấy nhà Tim quả không xa nhưng nếu đi đến đó trên con đường đầy tuyết thì lại là chuyện không dễ dàng gì. Mặc dù Tuyết Nhung đã mặc chiếc áo lông ấm áp nhất của mình nhưng cũng không thể ngăn được cái
lạnh thấu xương của những trận gió tuyết đang tới tấp táp vào người vào
cổ mình. Phong cảnh lãng mạn của đất nước phương Bắc và hình ảnh những
bông hoa tuyết xinh đẹp đã bị xóa khỏi tâm trí cô, thay vào đó là những
phân đoạn lờ mờ của bộ phim “Bác sĩ Zhivago”. Cô nghĩ có lẽ khi một mình đơn độc đi trên tuyết lạnh bác sĩ Zhivago cũng có cùng tâm trạng như cô lúc này. Để rồi sau khi vật lộn với gió tuyết, Zhivago đến được ngôi
nhà gỗ nhỏ, phát hiện ra chiếc chìa khóa Lara để lại cho mình, mở cửa
bước vào và thấy lò lửa đang tí tách cháy, cảm giác ấm áp đó thật xúc
động biết bao!
Cuối cùng Tuyết Nhung cũng đã đến được nhà Tim.
Trước mắt cô, mọi thứ hiện ra giống hệt cảnh trong phim “Bác sĩ
Zhivago”: Tim ra mở cửa cùng cô em gái khoảng tám, chín tuổi với mái tóc vàng được tết gọn gàng sang hai bên. “Em tên là Anbel”, cô bé mỉm cười. Nụ cười đầy ngọt ngào và ấm áp đó dường như đã xua tan lạnh giá trong
lòng Tuyết Nhung.
Anbel, cái tên đó nghe thật đáng yêu làm sao,
chỉ khác một chữ cái với từ “Angel” – “thiên sứ”. Sau khi bước vào căn
phòng rộng lớn mang đậm phong cách Scotland, Tuyết Nhung mới thực sự cảm thấy những tế bào đã đông cứng vì lạnh của mình hoạt động trở lại.
Ánh sáng ở ngoài hiên yếu ớt, những bức tranh sơn dầu treo trên tường nhìn
rất giống khung cảnh trong các câu chuyện cổ tích, khắp căn phòng phảng
phất mùi thơm phức của gỗ thông bị đốt. Khi bước vào phòng khách, Tuyết
Nhung mới phát hiện ra hương thơm đó tỏa ra từ lò sưởi trong phòng
khách. Những ngọn lửa tinh nghịch nhảy nhót trong lò, tràn đầy sức sống
mãnh liệt. Tuyết Nhung nghĩ, những ngày tháng ở Trung Quốc, cảm giác về
nhà là mùi hương thức ăn mẹ nấu; còn ở đây, đó là sự ấm áp lan tỏa từ
những ngọn lửa trong lò sưởi. Trên lò sưởi treo những bức ảnh của gia
đình Tim, trong đó Tuyết Nhung bị thu hút bởi một bức ảnh đen trắng đã ố vàng. Đó là bức ảnh chụp chung của một thanh niên da trắng mặc áo dài
Trung Quốc và một vài người Hoa. Từ cách ăn vận của họ và bối cảnh bức
ảnh, Tuyết Nhung đoán bức ảnh này được chụp từ thế kỉ trước. Tuyết Nhung đang chăm chú ngắm tấm hình với vẻ đầy tò mò thì Tim bước đến, chỉ vào
người thanh niên da trắng đang mỉm cười rồi nói: “Chắc em đoán không ra
nhỉ, đây là ông nội anh, ông đã từng sang Trung Quốc tr