
ọng.
Trong mắt cô hiện lên ánh lệ.
Không trả lời, không cách nào trả lời, nghiêng ngả lảo đảo chạy lên xe taxi,
vội vàng đóng cửa lại, “Nhanh lên, đi mau, đi mau!” Nói chưa xong, đã
rơi lệ đầy mặt.
Lái xe bị dọa vội vàng nhấn chân ga. Hạ Nghị đuổi theo vài bước, rồi không đuổi theo nữa.
“Cậu chính là người bạn trai làm tổn thương cô ấy, làm cô ấy hoảng sợ đến
mức gặp chuyện đáng tiếc trên xe lửa!” Giám đốc Hoàng cũng là người
thông minh, tỉnh ngộ ra.
Đây là lần đầu tiên giám đốc Hoàng nhìn thấy Đỗ Hiểu Văn không khống chế được cảm xúc như thế.
Hoảng sợ đến mức gặp chuyện đáng tiếc trên xe lửa?
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Hạ Nghị vội vàng giữ vai giám đốc Hoàng.
Anh đau lòng đến sắp điên rồi!
…
Trong xe taxi, Hiểu Văn vẫn khóc, tiếng khóc khàn khàn không kìm chế nổi. Vì
sao ông trời lại đối xử với cô như thế? Cô đã chấp nhận cbo hai người đó yêu nhau, chấp nhận vận mệnh không thể ở cạnh nhau, chỉ hi vọng giữ lại phần tốt đẹp nhất của mình ở trong ký ức của anh mà thôi. Nhưng sao ông trời còn ác như thế với cô?
Khóc thật lâu thật lâu, cô mới phát
hiện sự khác thường, không, không phải ông trời đang ác với cô! Là có
người, có người cố ý đối phó với cô! Tống Dư Vấn!
Không có tình yêu
Tống Dư Vấn tôi vẫn có thể sống, nhưng nếu như ngay cả tôn nghiêm các
người cũng không để cho tôi, tôi sẽ cho hai người kết cục thật đáng sợ!
Cô ta từng uy hiếp cô như thế! Cô ta làm cô biến mất trong im lặng, nhưng
vài năm sau, cô lại đã trở lại, còn bị cô ta bắt gặp. Hiểu Văn rùng
mình.
Hoàng phu nhân và Hạ Nghị cũng là cô ta dẫn đến, mọi chuyện ở
trung tâm nghệ thuật và đêm nay đều do Tống Dư Vấn sắp đặt. Tống Dư Vấn
muốn hủy diệt cô, hủy diệt cuộc sống của cô, hủy diệt vị trí tốt đẹp của cô trong lòng Hạ Nghị.
Tống Dư Vấn muốn cô biến mất lần nữa! Tống Dư Vấn mà cô quen rất thông minh, làm kẻ thù của cô ta thật đáng sợ!
Móng tay Hiểu Văn cắm sâu vào lòng bàn tay, ghim đến rướm máu. Trong ngực
bật ra tức giận. Tống Dư Vấn thật quá đáng! Nếu cô ta thông minh sao có
thể hoàn toàn quên một câu ngạn ngữ: Con thỏ nóng nảy, cũng sẽ cắn
người! “Đúng là đến Nghiễm Châu một mình?” Triệu Sĩ Thành đưa vợ chưa cưới đến sân bay.
Mới mấy ngày ngắn ngủn, Đỗ Hiểu Văn đã gầy đi nhiều, gương mặt trái xoan
vốn xinh đẹp tuyệt trần lại lộ ra chiếc cằm gầy đáng thương.
“Vâng,
muốn đến Nghiễm Châu bàn công chuyện.” Cô cúi đầu. Bởi vì, không dám
nhìn thẳng vào hai mắt chính trực của chồng chưa cưới.
“Mặt em làm sao vậy?” Mày Triệu Sĩ Thành hình như cũng chau lại.
Hiện tại mới chú ý tới, trên mặt cô lại có vết cào màu đỏ. Mấy ngày nay, họ
không rảnh gặp mặt, đã xảy ra nhiều chuyện trời long đất lở rồi.
Tất
cả cũng đều là về cô. Ngay cả anh bình thường cũng không nghe mọi chuyện ngoài cửa sổ, nhưng quá khứ của cô cũng không khỏi khiến anh bắt đầu
nghĩ một số chuyện. Nghe nói, có vị Hoàng phu nhân không chỉ đến trung
tâm nghệ thuật nơi cô công tác làm loạn, khiến cô mất hết mặt mũi, thậm
chí cả chức vị của cô cũng không buông tha, gây tác động rất lớn đến
cuộc sống của cô. Chuyện rất ầm ĩ.
Ở trường cô thậm chí có người báo
lên, gièm pha chuyện của cô ở Nghiễm Châu, rất nhiều đồng nghiệp biết
được chân tướng thì khiếp sợ bắt đầu chỉ trỏ cô, phụ huynh có quan niệm
đạo đức bắt đầu liên minh từ chối cô lên lớp, yêu cầu cô bỏ việc. Ngày
hôm qua, hiệu trưởng tìm cô nói chuyện, để cô nghỉ vài ngày trước. Mà
anh ở bên này, gần đây phòng khám có rất nhiều người nhà của bệnh nhân
nhỏ cũng chạy đến chủ động nói cho anh việc này, dáng vẻ dường như cần
phải vạch trần bộ mặt thật của cô.
Rõ ràng có người muốn bức cô chết. Ngay cả cha mẹ anh cũng vì nghe một số lời đồn đã gọi điện thoại cho
anh…. Hôm nay, cuối cùng cũng có thời gian gặp mặt, anh nói mình nhận
thấy hình như cô có tranh chấp với người khác.
Cô chỉ im lặng không nói. Anh đã hiểu, lại là kiệt tác của Hoàng phu nhân.
Im lặng đã lâu, Triệu Sĩ Thành vuốt tay cô, “Ra ngoài chơi cũng tốt! Vào
đi, sắp đến thời gian cất cánh rồi!” Vốn nên đi cùng cô, nhưng trước đó
cô không hề nhắc đến, hôm nay bỗng nói muốn đến Nghiễm Châu, thật tình
chuyện phòng khám của anh rất bận, không thể nói bỏ là bỏ.
“Vâng.” Cô cắn cắn môi dưới, mở cửa xe ra.
“Hiểu Văn.” Triệu Sĩ Thành gọi tên cô.
“Xin lỗi về lời của mẹ anh, đừng đặt nó trong lòng.” Triệu Sĩ Thành nhìn cô, tính cách vợ chưa cưới nhu nhược, mấy ngày này, thật sự đã tạo áp lực
cho cô rồi.
Đêm qua, cô đến nhà anh ăn cơm, mẹ anh ra mặt hỏi thẳng
chân tướng sự việc là thế nào? Là có người đổ oan cho cô hay sự thật
đúng như lời đồn… Má Triệu vẫn luôn có ấn tượng đẹp về cô, trong giọng
điệu cũng dâng lên nghi ngờ. Thậm chí, giọng điệu tối qua ám chỉ hôn lễ
của họ nên lùi lại chờ giải quyết chuyện trước mắt xong rồi nói sau.
“Vâng, em biết rồi.” Cô nhẹ gật đầu.
Đỗ Hiểu Văn nhìn về phía vị hôn phu, ngũ quan Triệu Sĩ Thành nghiêng về
khỏe mạnh, mũi cao mày rậm mắt sâu, tuy không đẹp nhưng nhìn cũng biết
là một người đàn ông chính trực. Cô không xứng với anh. Đặc biệt, cô đã
thật bất nhã để lộ quá khứ