
ên nét mặt kiên định của Triệu Sĩ Thành có tình ý làm cho người ta rối lòng.
“Thật khéo, bác sĩ Triệu.” Đùa à, anh dùng giọng điệu thoải mái phá tan bầu không khí khó thở xung quanh.
Sau đó, anh đi lên tước, kéo tay Dư Vấn về, mười ngón tay giao nhau, biểu thị chủ quyền công khai.
“Hạ phu nhân, vừa rồi hình như bác sĩ Triệu gọi em là “Vấn Vấn”, cho dù hai người là bạn thân, gọi thân thiết như vậy cũng không phù hợp đâu?” Hạ
Nghị ngoài cười nhưng trong không cười dùng giọng điệu đùa cợt nói
chuyện
Vấn Vấn, Vấn Vấn, Vấn Vấn, ngay cả anh cũng chưa từng gọi vợ
anh thân thiết đến thế, buồn nôn đến mức khiến anh sắp hộc máu rồi! Mùi
chua thấm vào xương anh, chẳng thể gạt đi được, đánh bại thành công tâm
tư chán nản mà Đỗ Hiểu Văn vừa dựng lên trong lòng anh.
Dư Vấn cố tình không hiểu dấm trong lời anh, nhăn mày, không nể mặt thẳng tanh, “Là em yêu cầu bác sĩ Triệu gọi em như thế.”
Hạ Nghị khá bất ngờ bình tĩnh nhìn về phía cô. Chỉ có cha mẹ cô mới có thể gọi cô là Vấn Vấn, anh vẫn nghĩ chỉ có người thân nhất với cô mới có
thể gọi cô như vậy, nhưng nào ngờ… Cô lại yêu cầu Triệu Sĩ Thành gọi cô
như thế! Cho nên, lúc cô mất đi trí nhớ ấy, là thật lòng có ý phát triển cùng Triệu Sĩ Thành trong đầu, mới chủ động yêu cầu như thế? Không hiểu sao đáp án trong trực giác của Hạ Nghị là khẳng định.
Anh chẳng nói
nên nổi loại tâm tình này, trái tim như có hàng vạn con sâu cắn xé, làm
cho lần đầu tiên anh hiểu tư vị ăn mười cân giấm chua là gì.
“Bác sĩ Triệu, chúng tôi không làm phiền nữa, tôi và Hạ phu nhân muốn tìm chỗ
ngồi yên tĩnh để tâm tình!” Anh không ham chiến, giả bộ tự nhiên cười hì hì cáo biệt.
Không đợi đối phương có phản ứng, Hạ Nghị vội kéo Dư
Vấn, đã muốn tìm chỗ trống khác. Bắt đầu từ lúc nào? Nguy cơ của cuộc
hôn nhân này, tồn tại của Triệu Sĩ Thành, cũng ngày càng làm cho anh cảm thấy bất an mãnh liệt.
Quay người lại, anh liền phát hiện tính sai rồi, chỗ trống ban nãy đã có người ngồi.
“Mỳ xào, canh thịt bò!” Ông chủ đã đưa một bàn đặt đến chỗ họ rồi đi
Dư Vấn hơi nhíu mày. Tìm nơi yên tĩnh để tâm tình? Đúng là buồn cười, chợ đêm nào có nơi yên tĩnh?
“Chúng ta cũng ngồi đi.” Cô không đi, cũng không né, lại càng không muốn hấp dẫn ánh mắt kẻ khác, vì thế ngồi xuống.
Nếu muốn thành công, sẽ phải thản nhiên đối mặt với tâm ma và nhược điểm.
Mà bây giờ, Hạ Nghị là tâm ma của cô, Triệu Sĩ Thành là nhược điểm của
cô. Bất ngờ nghe được Triệu Sĩ Thành gọi cô là Vấn Vấn, một màn ngày đó
mình chủ động hôn anh hiện lên trong đầu, khiến thiếu chút nữa Dư Vấn đã rung động.
Triệu Sĩ Thành nói vừa xong, không biết cô là gì với anh, thật ra, anh ngốc nghếch nói không nên lời, nếu không phải có hảo cảm
với anh, cô cũng sẽ không ở cạnh anh, lại càng không chủ động đi hôn
anh. Anh như một bến đỗ ấm áp, một ký thác tâm hồn. Trong hai tháng ấy,
khi cô mệt mỏi, lúc cô khó khăn, luôn có anh làm bạn bên cạnh, khiến cô
thấy an tâm, không sợ hãi không biết thế giới, không sợ hãi cô đơn vây
quanh. Có anh bên cạnh, cô lại trở nên “yếu đuối”, cho nên, đây cũng là
nguyên nhân bây giờ cô không muốn hai người lại trở thành bạn bè.
Triệu Sĩ Thành nhìn cô phòng bị, ánh mắt phức tạp.
Nữ vương cũng đã nói muốn ngồi, Hạ Nghị làm sao dám không tuân lời, cho dù không cam lòng đi chăng nữa. Hai người đàn ông cũng nhìn nhau, ngồi
xuống một lần nữa, đều mang tâm sự. Triệu Sĩ Thành chớp mắt, khẽ nhíu
mày, tâm sự nặng nề tiếp tục ăn canh, mà Hạ Nghị xì xụp uống canh, thầm
muốn tốc chiến tốc thắng, nhanh rời đi.
Cô chú ý tới…
“Anh ăn bát tôi đi.” Cô bình thản đổi bát canh thịt bò đầy ớt của Triệu Sĩ Thành lại.
Cuộc sống của người đàn ông này tốt đến mức làm người ta giận sôi, không chỉ có ngủ sớm dậy sớm, không thuốc không rượu, hơn nữa ngay cả chất cay
cũng không chạm vào. Trước kia, lần đầu tiên khi cô gọi cơm, vì thầm
muốn sớm chết sớm đầu thai, vì thế anh dặn đừng cho ớt, cô lại bỏ ớt cho anh, kết quả ngày hôm sau cổ họng anh bắt đầu đau, ho khan, liên tục ho vài ngày.
Hành động này của cô khiến hai người đàn ông cùng đóng băng.
“Tống Dư Vấn, không phải em không ăn được cay à?” Hạ Nghị còn đang cười, chỉ là cười đến vặn vẹo.
Cô biết mình đang làm gì không? Bát canh kia, gã đó đã uống ồi! Họ có cần thân thiết như thế không?
“Em có thể ăn một chút cay.” Cô lạnh nhạt cắt ngang.
Cô không thích cay, nhưng mà quả thật có thể chấp nhận một chút.
Hạ Nghị bị nghẹn, sắc mặt xanh lại đỏ. Cố tình ư?
“Cám ơn.” Triệu Sĩ Thành thoạt nhìn thì đạo mạo kia lại cũng không từ chối, yên lặng uống bát canh cô đổi.
Tư thái kia, giống như anh mới là người dư thừa! Hạ Nghị cảm thấy mình gần như giận đến hộc máu.
“Anh có thể ăn cay, anh và em đổi đi!” Anh ra vẻ không sao cả nhún nhún vai, đẩy bát canh đến trước mặt cô.
Anh tuyệt đối tuyệt đối sẽ không để cô chạm vào nước miếng của người đàn
ông khác! Không khí lại im lặng, im lặng đến quỷ dị, mạch nước ngầm bắt
đầu khởi động.
“Vấn Vấn, tối mai đã hẹn ba anh rồi, em đến nhà anh đi.” Triệu Sĩ Thành dặn.
Dư Vấn mở miệng vốn định từ chối, nhưng nhìn Hạ Nghị như hổ rình