
nh màu đen. Ta cảm thấy lòng mình đột nhiên run lên — ta bây giờ thực sự không có sức chống trả sao?
Trong bóng tối, có người đè lại tay của ta.
“Thanh Hoằng, nhớ kỹ, ngươi phải sống sót ra ngoài.” Giọng nói của hắn chưa bao giờ ôn hòa như vậy, ta tuy rằng nhìn không thấy mặt hắn nhưng trong đầu lại không khống chế được nghĩ đến đại hội võ lâm ngày ấy, hắn tinh khiết như hoa sen chậm rãi tươi cười.
“Ngươi điên rồi!” Ta lẩm bẩm nói, nhẹ nhàng nhắc lên Quyết.
Tay của hắn thuận theo tay của ta, bắt lấy chuôi kiếm, nhẹ nhàng rút ra.
Trong bóng tối có tiếng cười trầm thấp mang theo sự sủng nịch giống như cha ta: “Lúc này, Thanh Hoằng không cần cười nhạo ta dùng tư thế cầm bút để cầm kiếm.”
“Ta nói, ngươi điên rồi?” Ta lặp lại một lần nữa, duỗi tay muốn đoạt lại kiếm, lại bị hắn thuận tay vùng ra, nhẹ nhàng vòng tay ôm ta vào trong ngực, ta thế nhưng lại không thể nhúc nhích. Hắn không có võ công nhưng so với bất kỳ người có võ công nào chế trụ ta còn dễ dàng hơn.
Hắn nói nhỏ: “Bọn hắn sẽ không giết ta. Ngươi biết rõ là chỉ có ngươi chạy thoát, mới có thể trở về tìm viện binh đến cứu ta. Coi như Thanh Hoằng bị thương cũng vẫn còn tốt hơn một Lâm Phóng khoẻ mạnh!”
Ngữ khí của hắn dịu dàng như vậy, nhưng ta có cảm giác trong lòng hắn chỉ có cô đơn.
Ta gắt gao ôm lấy hắn. Hắn vùi đầu ở hõm vai ta, ta nghe thấy hắn ở trong tóc đen của ta hít vào một hơi thật sâu: “Bảo trọng, Thanh Hoằng.”
Hắn nói: bảo trọng, Thanh Hoằng.
Nước mắt của ta nháy mắt trào ra, ngực một trận đau nhức.
Sau khi tới Kinh Châu, ta một giọt nước mắt cũng không rơi. Dù ngày đó quân Đỗ Tăng vây thành tính mệnh một sớm một chiều, ta vẫn không khóc; dù thật lâu không thấy tin tức của Ôn Hựu, trong lòng sớm đã nghĩ đến vô số loại phán đoán đáng sợ, ta đều không khóc.
Nhưng bây giờ, thế nào lại yên lặng chảy nước mắt, ta bắt lấy vạt áo của hắn, không nhẫn tâm buông ra!
Hắn là Lâm Phóng, là minh chủ của chúng ta, là Minh Uy tướng quân triều đình ngự ban, người thống nhất võ lâm Giang Đông khiến cho anh hùng trong thiên hạ nghe danh đã sợ mất mật! Người kiên định dẫn chúng ta nhập ngũ ngoan cố chống cự quân đội Đỗ Tăng!
Ta sao có thể để cho hắn đi đến chỗ chết?
Lâm Phóng ôm ta khẽ động, dường như phát hiện ra tâm tư của ta, ngữ khí trở nên lãnh đạm nói: “Ngươi quên chính mình đã thề trước mặt ta điều gì sao?”
Nhớ được.
Tuyệt đối không lừa gạt, tuyệt đối không trái ngược mệnh lệnh của ngươi.
Lâm Phóng buông tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu của ta, cầm lấy kiếm, đi về hướng cửa động.
Đi đến cửa động, giữa ánh trăng sáng, hắn bỗng nhiên quay đầu, nhìn ta lần cuối cùng, lộ ra nụ cười quen thuộc. Vân đạm phong khinh như thế khiến cho người khác ngưỡng mộ cùng quý mến.
Thân ảnh của hắn ẩn vào trong bóng đêm.
Không bao lâu, trong rừng mơ hồ truyền tới tiếng kinh hô. Giọng nói xa xôi ấy lại giống như một cây châm, chọc đến lỗ tai, khiến toàn thân ta run rẩy.
Thể lực khôi phục một chút, ta chậm rãi đứng lên. Chỉ thấy tận sâu trong phía tây của cánh rừng, mơ hồ có ánh lửa — Lâm Phóng thế nhưng, có khả năng một mình chạy xa như vậy!
Trong bóng đêm mơ hồ truyền tới một số tiếng hô to kiềm chế hưng phấn.
“Bắt lấy hắn! Ha ha!”
“Đừng hòng chạy!”
……
Phía đông, một mảnh yên tĩnh, đoán chừng toàn bộ sự chú ý đều bị phía tây dẫn đi. Ta cắn chặt răng, nhẹ nhàng đi vào rừng cây phía đông.
Trong đầu chỉ có một ý niệm: Mau mau đi Võ Xương tìm viện binh! Mau lên!
Ta mới chạy đi hơn một trượng, liền dừng lại.
Chậm rãi xoay người, nghe thấy ở nơi xa có người hô lên: “Bắt lấy !”
Cách xa như vậy, không hiểu vì sao, ta nghe được rõ ràng như vậy.
Ta nhìn rừng cây trước mặt lặng yên giống như chết, ba mươi dặm ngoài đó, là Võ Xương.
Ta thình lình lại nghe thấy một tiếng rên đau đớn, đó là thanh âm của Lâm Phóng. Cách xa như vậy, nhưng ta khẳng định đó chính là là thanh âm của hắn. Hắn vốn là một người luôn nhẫn nhịn, một khi đã rên lên, nhất định là vô cùng đau đớn!
Ta càng thêm gắng sức lắng nghe, sau đó rốt cuộc không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì nữa, phảng phất như mới vừa rồi, chỉ là ảo giác của ta!
Rừng rậm vù vù tiếng gió, cùng bóng cây loang lổ, khiến lối đi đan vào đến kỳ quái đáng sợ. Lâm Phóng, còn có những kẻ truy kích kia dường như đều biến mất trong rừng rậm. Chỉ khi tỉ mỉ nhìn ra phía xa mới có thể thấy ánh đuốc lờ mờ.
Ta cười khổ, Lâm Phóng, ngươi cho rằng ngươi là cái gì, là người nhà của ta? Tại sao nghe thấy một tiếng rên của ngươi, trong lòng ta cũng đại loạn! Ngươi cùng ta, cư nhiên đều cho rằng, ta còn có thể một mình chạy trốn!
Ngươi là minh chủ võ lâm, ta nguyện trung thành với ngươi!
Ngươi cũng không nói, nếu như ta đến được Võ Xương mà ngươi lại mất mạng, ta phải làm thế nào? Đỗ Tăng hung tàn khát máu, ngươi và ta đều sớm nghe qua. Nhưng ngươi, hoàn toàn không có võ công!
Sao sáng cùng trắng xám bạc lãnh lẽo treo trên đỉnh đầu, phía sau rừng rậm trong gió gào thét thê lương.
Ta xoay người, đầu vai và lồng ngực đều đã chết lặng. Rút ra dao găm trong giày, chạy vội.
Lâm Phóng, cố gắng của ta bây giờ sẽ không vô ích đúng không?