XtGem Forum catalog
Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325290

Bình chọn: 8.00/10/529 lượt.

đứng trước mặt Lục sư đệ cùng Tiểu Lam, hỏi: “A lam, rất đau sao?”

Tiểu Lam khẽ gật đầu, không có đáp lại.

Thế là La Vũ nóng nảy, trừng mắt nhìn hướng Lưu Khác: “Tiểu tử nhà ngươi không muốn sống nữa sao?”

Lục sư đệ vẫn ôm Tiểu Lam hung hăng nói: “Dù cho là người của gia tộc Mộ Dung Liêu Đông, nhưng đả thương người của Chiến gia ta, cho dù đến chân trời góc biển, cũng không cho ngươi được yên ổn!”

Lâm Phóng cùng Lưu Quang đã đi tới đối diện. Lưu Khác đột nhiên quỳ gối xuống: “Ta không phải cố ý đả thương nàng. Nếu nàng có gì không ổn, các ngươi cứ việc xử lý ta tuỳ ý, ta tuyệt đối không chống trả!”

Lâm Phóng liếc nhìn một vòng, ngừng lại trên người một hộ vệ. Hộ vệ này tinh thông y thuật, tiến lên thay Tiểu Lam bắt mạch, sau đó nói: “Minh chủ, Tiểu Lam cô nương bị chấn thương kinh mạch, may mà công lực không sâu, nàng chỉ cần điều dưỡng ba năm ngày, sẽ không có việc gì.”

Lâm Phóng gật gật đầu, nói với La Vũ: “Đi thuê một chiếc xe ngựa cho Tiểu Lam, ngày mai đến Võ Xương sẽ điều dưỡng nàng thật tốt.”

Lưu Khác vẫn còn quỳ dưới đất, Lưu Quang mắng: “Ngươi tại sao lại bộp chộp như thế, nếu muốn tỷ thí, trực tiếp mời là được, vì sao đánh lén!”

Lưu Khác cúi thấp đầu, không lên tiếng.

Ta nhìn hướng Tiểu Lam, nàng lại rất biết đạo lý hướng về phía ta lúc lắc đầu: “Tiểu thư, em không có chuyện gì……”

Ta nói với Lưu Quang: “Thôi, chúng ta không truy cứu nữa.” Lưu Quang cảm kích nhận lỗi, mới để cho Lưu Khác dậy.

La Vũ rất nhanh tìm xe ngựa tới, Lục sư đệ ôm Tiểu Lam lên xe ngựa.

Lồng ngực của ta vì vừa rồi nén khí, mơ hồ có chút đau đớn.

Nhìn Lục sư đệ cùng La Vũ đều mang bộ dạng khẩn trương, ta lại có chút vui mừng — Tiểu Lam, cũng nên lấy chồng rồi!

“Đa tạ ngươi!” Lưu Khác nhìn ta nói.

Hai mắt hắn vẫn là tràn đầy hổ thẹn. Trong lòng ta khẽ động — hắn dường như là mới đặt chân vào chốn võ lâm!

Ta duỗi tay, vỗ vỗ bờ vai của hắn. Hắn hơi hơi ngẩn ra, không có né tránh.

“Tiểu Khác, hành tẩu võ lâm không phải đơn giản như vậy, cần phải học nhẫn nhịn, học tùy mặt gửi lời. Ngươi bộp chộp như vậy, sau này sao có thể làm nên đại sự! Nhớ kỹ, bất cứ lúc nào cũng phải cẩn thận!” Lấy thân phận một tiền bối võ lâm, ta khuyên bảo chân thành, lại thấy trong mắt hắn có chút suy nghĩ, dường như còn có xúc động.

“Ta đi đây! Sau này gặp lại!” Ta xoay mình lên ngựa, hướng về phía hắn cùng Lưu Quang phất phất tay.

“Lâm minh chủ, nhớ kỹ lời của ta nói. Vĩnh viễn hoan nghênh các ngươi tới Liêu Đông!” Lưu Quang la lớn. Ta thấy Lâm Phóng hơi hơi gật đầu.

“Sau này gặp lại!” Giọng nói Lưu Khác theo gió truyền tới.

——————

Một mảnh rừng rậm lành lạnh. Ánh nắng xuyên thấu qua tán lá cây, chiếu ra ánh sáng mênh mông trên mặt đất. Chúng ta hơn mười người cưỡi ngựa gào thét chạy trong rừng cây, La Vũ đánh xe ngựa, theo sát phía sau chúng ta.

Lâm Phóng nói, lời của Lưu Quang khó phân biệt thật giả. Một khi chưa đến được Võ Xương kế sách vẫn chưa vẹn toàn, chúng ta cần phải gấp rút lên đường.

Hôm nay chạng vạng, có thể đến Võ Xương. Chúng ta ở Võ Xương đã sớm bố trí người, phải đảm bảo chu toàn. Khu rừng này, quả thực có chút dầy đặc rậm rạp. Nhưng mặt trời thật sự rất tốt vô cùng ấm áp, đến ngựa cả ngày chạy như bay vẫn là còn rất sung sức.

Chỉ là trăm triệu không ngờ đến, chúng ta đúng là hăng say mười phần đi chịu chết!

Lời Lưu Quang nhắc nhở, thực sự là đúng. Nhưng cho dù chúng ta biết trước thì vẫn nhất định phải đi đến Võ Xương. Điều ta không ngờ đến chính là một ngày lộ trình này, lại dẫn đến con đường chết!

Mọi người chạy như bay đến sâu trong rừng rậm, trong tai ta nghe thấy, trong hư không truyền tới tiếng hít thở.

Giọng nói cực nhỏ lẫn những tiếng hô hấp dài mà chậm, tận lực áp chế, hơi thở phảng phất dầy đặc, dường như không dưới trăm người! Nghe nội tức liền biết đều là cao thủ! Ta hoảng sợ kinh hãi, nhìn về phía mọi người còn vô tri vô giác.

Lâm Phóng hình như cũng có cảm giác, nhẹ nhàng ghìm cương, ngựa hơi hơi hoãn lại, quay đầu liếc nhìn ta, dường như có suy nghĩ.

Ta không lên tiếng chỉ làm khẩu hình, hắn hơi trầm tư, hướng về phía ta dùng tay ra hiệu, ta gật gật đầu.

Lập tức không còn chần chờ, ta thấp giọng quát: “Tất cả quay lại, ở sơn cốc vừa mới đi qua tản ra! Tụ lại ở Võ Xương!”

Hơn mười người đang chạy gấp thế nhưng không hẹn mà cùng ngừng lại. Tuấn mã hí dài xoay người.

Ngựa của chúng ta đều là chiến mã phương bắc phi thường tốt, tốc độ chạy căn bản không thể so sánh với ngựa bình thường. Nhưng mà, hàng ngũ của đối phương bỗng nhiên từ trong rừng cây xuất hiện, tốc độ không thua ngựa của chúng ta chút nào. Ta cùng Lục sư đệ liếc nhau — quả nhiên là người của Đỗ Tăng!

La Vũ ôm Tiểu Lam cùng cưỡi cùng một con ngựa, tốc độ không thể nhanh được bị tụt lại cuối cùng, cách hàng ngũ của đối phương không quá một trượng!

Trong lòng ta trầm xuống, lại nghe một bên Lục sư đệ nói: “Nhanh đi! Không cần quay đầu lại!” Sắc mặt của hắn cực kỳ khó nhìn.

Phía sau, tiếng giết nổi lên bốn phía.

Phía trước, hơn mười người từ trong rừng xuất hiện, sát khí tràn ngập.

Lục sư đệ thét dài một tiếng, xông lên trước