Duck hunt
Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325284

Bình chọn: 8.00/10/528 lượt.

dù có chết, cũng muốn chết tại Giang Đông!” Lâm Phóng nghiêm túc nói: “Cho dù, là chết trong tay…… Triều đình.”

———————-

Sáng sớm đầu thu, bầu trời trong vắt cao rộng. Trấn nhỏ còn đang ngủ say, cửa sổ từng nhà vẫn khép kín, trên con đường nhỏ hẹp một mảnh yên tĩnh.

Không ngờ đến khi rời khỏi trấn nhỏ này, lại là thúc cháu Lưu thị vừa mới kết bạn đưa tiễn chúng ta.

Lưu Quang vẫn lưu luyến không rời đứng ở bên cạnh Lâm Phóng, hai người cúi đầu nhẹ giọng trò chuyện. Trái phải Lâm Phóng vẫn là hai hộ vệ luôn theo sát — dù sao đối với Lưu Quang, chúng ta vẫn nên duy trì phòng bị.

Lưu Khác hôm nay lại không để ý đến hiềm khích lúc trước vút cái đã đến bên cạnh ta, ta giả vờ không thấy, cùng Tiểu Lam hai người nhìn ra phương xa.

Có điều là tiểu tử này hôm nay mặc bộ trang phục võ sĩ áo trắng tay áo lam, cũng nổi bật lên tư thế oai hùng bừng bừng. Tuy là mặt mày hắn có vài phần tương tự Ôn Hựu nhưng làn da so với Ôn Hựu đen hơi nhiều, người cũng có vẻ hấp tấp không trầm ổn — nghe nói hắn vừa mới đầy mười lăm tuổi, so với ta còn nhỏ hơn hai tuổi — nói tóm lại, kém xa so với Ôn Hựu!

“Một kiếm ngươi chém Đỗ Tăng kia, là dùng chiêu thức gì?” Lưu Khác nhẫn nhịn nửa ngày, rốt cục cũng hỏi.

Ta nhặt lên nhánh cây, tùy tiện khoa tay múa chân một chút: “Này, như vậy!”

Hắn trừng lớn mắt, có chút không cam tâm nhìn ta: “Đơn giản như vậy?”

“Hừ!” Ta nhìn hắn khinh bỉ nói, “Cao thủ ra tay, chiêu thức không phải trọng yếu nhất, mấu chốt chính là người kiếm hợp nhất, kiếm của ngươi xuất phát từ lòng của ngươi, hiểu không?”

Hắn nghiêm túc nghĩ nghĩ: “Không hiểu lắm, có điều là ta cảm thấy cũng đúng. Ngươi không hổ là Chiến hộ pháp nổi danh thiên hạ!”

Ta nhịn không được tươi cười, trẻ nhỏ dễ dạy…… Nói những lời khoa trương như thế hắn lại nói rất nghiêm túc……

Bất chợt phát hiện ra ánh mắt lạnh lùng quen thuộc, ta quay đầu, quả nhiên thấy Lâm Phóng đã cùng Lưu Quang chắp tay cáo biệt, ánh mắt nhìn về phía này, ra hiệu chúng ta xuất phát.

Ta hướng hắn gật đầu bày tỏ ý đã hiểu, quay sang phía mấy người khác nói: “Đi thôi!” Lại hướng về phía Lưu Khác chắp tay: “Lưu thiếu hiệp, cáo từ!”

Một đôi mắt hổ của hắn gắt gao nhìn chòng chọc ta.

Hài tử không hiểu lễ nghĩa, mặc kệ hắn!

Ta cùng Tiểu Lam đem Lưu Khác ném ở phía sau, sóng vai đi về phía Lâm Phóng.

Cách Lâm Phóng càng gần, trong lòng ta chợt thấy có chút kinh ngạc cùng kỳ lạ. Ta thấp giọng nói với Tiểu Lam bên cạnh: “Tiểu Lam, rất kỳ lạ a! Ta hiện tại có khả năng phát hiện ra nhất cử nhất động của Lâm Phóng rất nhạy bén. Em xem vừa rồi cho dù ta lưng đưa về phía hắn, cũng có thể phát hiện ra ánh mắt của hắn, nhìn hắn một chút, liền biết hắn ý bảo chúng ta chuẩn bị xuất phát!”

Tiểu Lam cũng kinh ngạc nhìn ta.

Ta có chút kích động nói: “Tiểu Lam, em nói này phải hay không chính là trong truyền thuyết ……”

“Nô tính?” Tiểu Lam đắn đo, cắt ngang lời nói của ta.

Ta yên lặng, Tiểu Lam, kỳ thật ta muốn nói đó là “ăn ý”! Ta nhịn không được hung tợn nói: “Tiểu Lam, tiểu thư nhà em há lại là……”

Chưởng phong*, một trận chưởng phong vô cùng mạnh mẽ. Đánh thẳng vào phía sau lưng ta!

*Chưởng phong: Là khi thi triển võ công dùng nội lực tạo ra gió, chỗ này không biết dùng từ gì cho hợp nên để nguyên từ hán việt.

Trong lòng ta phát lạnh.

Phía sau ta, không phải…… Lưu Khác sao?

Khóe mắt thoáng nhìn nơi không xa, vẻ mặt Lục sư đệ kinh ngạc nhào tới tới đây, La Vũ thần sắc cũng kinh động, mà bên cạnh ta Tiểu Lam võ nghệ nông cạn, cũng vươn ra cánh tay bảo vệ ta.

Ta vội vàng xoay người, thấy Lưu khác song quyền hướng về ta, trên mặt là thần sắc hiếu kỳ.

Chưởng phong tuy mạnh nhưng lại không có sát khí……

Trong lòng ta thả lỏng, đè khí muốn xuất chiêu, lại bị Tiểu Lam túm lấy tay –

Được rồi, vết thương của ta vẫn chưa khỏi, không thể vận công.

Ta hạ tay xuống.

Song quyền của Lưu Khác đánh tới cách ngực ta không đến một tấc thì dừng lại. Mà kiếm của Lục sư đệ cũng gào thét dừng ngay ở trước mặt hắn.

“A!” Tiểu Lam phát ra tiếng kinh hô, sắc mặt nàng xanh mét, đôi tay đặt ở trên ngực, thở hổn hển.

Chỉ cần một chiêu này có thể nhìn ra võ nghệ Lưu Khác tuy không bằng ta cùng Lục sư đệ, nhưng miễn cưỡng có thể cùng một trong hai mươi bốn thị vệ bất phân thắng bại.

Cho nên đối với Tiểu Lam mà nói, hắn chính là cao thủ. Chưởng phong của hắn cùng kiếm khí của Lục sư đệ, cũng đủ chấn thương nàng!

Ta đè xuống huyết khí cuồn cuộn trong ngực, muốn tiến lên một bước đỡ Tiểu Lam, lại bị Lục sư đệ đoạt trước, ôm nàng ở trong ngực.

Nơi không xa, đám người Lâm Phóng ngạc nhiên quay người, nghe thấy tiếng mắng của Lưu Quang: “Khác nhi, ngươi làm cái gì!”

“Ngươi…… Vì sao không xuất chiêu?” Lưu Khác nhìn ta, vội la lên, “Ta không phải muốn đả thương nàng! Ta chỉ là muốn nhìn xem chiêu thức võ nghệ của ngươi!”

Ta trừng mắt nhìn hắn, vội la lên: “Tiểu Lam, vẫn ổn chứ?”

Tiểu Lam nghẹn ngào nói: “…… Còn…… Còn tốt……”

Ta muốn đỡ nàng từ trong ngực Lục sư đệ, vừa mới vươn tay, rồi lại bị một nhân ảnh chen đến gạt ra một bên — là La Vũ.

Hắn luôn luôn khí phách hiên ngang, lúc này lại ngốc ngốc