Snack's 1967
Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325044

Bình chọn: 9.00/10/504 lượt.

g!” Một giọng nói hổn hển truyền tới — là lão Bùi.

Ôn Hựu phản ứng cực nhanh, người còn chưa tới, kiếm trong tay đã như tia chớp bay ra.

Chúng ta vọt tới nơi có ánh sáng.

Là một từ đường.

Thờ phụng bức họa của vài người cùng bài vị.

Mà lúc này, lão Bùi sợi tóc tán loạn toàn thân là máu, tay nâng dao găm, bộ mặt nanh ác cưỡi ở trên thân một người.

Người ấy, mái tóc dài tản ra toán loạn, toàn thân cũng là đầy máu, trên mặt lại cười như không cười — không phải Chu Bác thì là ai?

Trên lưng Lão Bùi cắm “Giác” của Ôn Hựu, xuyên tận qua ngực.

Chu Bác vừa nhấc tay, lão Bùi đã ngã xuống đất, hai mắt trừng trừng, dĩ nhiên là tắt thở.

“Các ngươi cứu ta.” Chu Bác nói, “Nhưng ta cũng sống không được lâu nữa.”

Hắn xoay người, chậm rãi hướng về phía bên tay trái phòng, nơi đặt một bài vị mà đi đến.

Ta che lại miệng cố không cho chính mình kêu lên tiếng sợ hãi.

Ôn Hựu mím môi, tiến lên đỡ hắn, lại bị hắn gạt ra.

Trên lưng hắn, một cây đao cắm vào thật sâu, giống như sinh ra đã gắn sắn trên lưng, hình dạng thê thảm.

“Chu Bác…… Ngươi đừng nhúc nhích, ta cho người tới chữa thương cho ngươi!” Ta vội nói.

Hắn lưng đưa về chúng ta lắc lắc đầu, duỗi đôi tay nắm lấy hai tấm bài vị trước mặt, ôm vào trong ngực.

“Phịch –” Một tiếng, thân thể của hắn từ từ đổ xuống đất.

Ta cùng Ôn Hựu ngồi bên cạnh hắn, Ôn Hựu nhẹ nhàng nâng hắn để trong ngực.

Chu Bác dường như có chút hồ đồ, ôm hai cái bài vị thì thào nói nhỏ: “A Bác, A Tú, bây giờ ta sẽ đi gặp các ngươi ……”

Ta nhìn danh tự trên hai tấm bài vị: Chu Bác, Chu Tú.

Chu Tú là chị gái ruột của Chu Bác nghe nói mười năm trước bệnh nặng mà bỏ mình.

“A Tú, những năm nay…… đối với ta thật sự khổ cực…… Ta làm rất nhiều chuyện…… ngươi không mong muốn…… Nhiều năm như vậy, ta muốn……rất muốn gặp ngươi một lần…… Muốn ngày nào đó…… vừa mở mắt, liền thấy…… ngươi còn sống…… Ta sớm đã muốn đi tìm ngươi…… Nhiều năm như vậy…… Nhiều năm như vậy…. A…… A Tú, ta lại không thể chết…… Sợ bọn hắn phái…… người càng lợi hại tới đây……”

Ta nhìn cả cơ thể hắn rạp sát dưới đất, bộ dạng anh tuấn phong lưu hoàn toàn biến mất, dưới mái tóc hỗn độn là một khuôn mặt nhuộm đầy vết máu, thê lương tựa quỷ.

Chu Tú, Chu Bác, còn có người Triệu trước mặt này không rõ thân phận, rốt cuộc có bí mật gì?

Hắn bỗng nhiên nhìn hướng chúng ta, ánh mắt nhu hòa, giọng nói yêu ớt: “Như các ngươi tốt…… Như các ngươi thật tốt, vĩnh viễn không cần tách ra……”

Ta kiên định hướng hắn gật đầu, nói: “Nếu không phải bởi vì cứu chúng ta, ngươi cũng sẽ không như thế này, đại ân đại đức……”

Hắn lắc lắc đầu, thấp giọng nói: “Thân thể của ta…… cho dù các ngươi không tới…… Ta cũng chẳng qua nổi…… cứ thế này an tĩnh chết đi…… Lão Bùi, ngay cả……việc tìm người thay thế ‘Chu Bác’ cũng đã chuẩn bị tốt……”

Ta sợ hãi cả kinh, nhìn nụ cười chế nhạo trên khóe miệng hắn, nước mắt liền chảy xuống.

Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía ánh lửa xa xa: “Đều đốt …… Tấn quốc …… Triệu quốc …… Trước kia…… rất nhiều tư liệu về Tấn quốc…… ta đều truyền cho Triệu…… Ta còn giết rất nhiều…… Thực xin lỗi…… Thực xin lỗi……”

“Ngươi đừng buồn, ngươi cũng là bất đắc dĩ.” Ôn Hựu bỗng nhiên lên tiếng, nắm chặt tay của hắn.

“Ta cũng nói như thế với nàng…… Ta là bất đắc dĩ…… Nhưng nàng nhưng không nghe…… A Tú …..A Tú……”

Hắn chậm rãi nhắm lại hai mắt.

Thân thể Ôn Hựu cứng đờ, chậm rãi hắn đặt xuống, đem ta ôm vào trong ngực.

Ta nức nở nói, “Hắn là thật lòng cứu chúng ta.”

Ôn Hựu nhẹ nhàng hôn lên nước mắt ta: “May mắn…… chúng ta không có quốc thù gia hận, không có khoảng cách của kẻ thù truyền kiếp. Nếu như một ngày ép ta rời khỏi ngươi, ta thực sự sẽ giống như hắn sống không bằng chết.”

Trong lòng ta bi thống mà cảm động, rầu rĩ nói: “Chúng ta đương nhiên sẽ không tách ra.”

Ta rời khỏi ngực hắn, ngồi xổm xuống trước mặt Chu Bác.

“Chu đại ca, tuy rằng thời gian gặp gỡ của chúng ta ngắn ngủi, nhưng trong lòng ta đã kính ngươi như đại ca. Mong ngươi sớm có thể cùng A Tú tỷ tỷ gặp lại, vĩnh viễn không xa rời. Kiếp sau có thể cùng nàng làm vợ chồng, sống cuộc sống tự do, vui vẻ!”

————————

Uy Vũ đường của Triệu quốc ban đêm đánh lén Giang Châu Chu gia, Chu Bác lấy thân hi sinh cho tổ quốc, Võ Lâm minh chủ Lâm Phóng cùng hai mươi bốn hộ vệ đã diệt trừ mười sáu cao thủ của Uy Vũ đường.

Tin tức này vừa công bố, tất cả võ lâm Đại Tấn vừa đau vừa kinh lại vừa mừng.

Kinh hãi là Uy Vũ đường dám công khai đường hoàng tiến vào ranh giới Đại Tấn; đau là từ nay trong chốn võ lâm sẽ không còn Chu gia nữa; mừng là Uy Vũ đường vốn là người Tấn, năm đó từng hiệp trợ Triệu quốc sát hại hoàng thất Đại Tấn ta, quả thực là nỗi nhục của võ lâm. Hôm nay rốt cục chịu thiệt hại nghiêm trọng, cũng như lấy lại danh dự cho người Tấn.

Còn có hơn mười tiêu cục dưới cờ Chu gia, đưa ra tín vật của Chu Bác, nói rõ Chu Bác từng nói rằng nếu một ngày hắn có chuyện toàn bộ tiêu cục sẽ phó thác cho Lâm Phóng.

Tin tức truyền ra, thực lực của Lâm Phóng bỗng nhiên tăng nhiều, uy hiếp tất cả võ lâm Giang Đông.

Lâp tức, càng lúc càng nhiều bái thiếp của chưởng môn các môn phái vội vàng tới