
về ta nữa.
Mắt nhìn, bọn hắn chốc lát nữa sẽ đến góc cua, ngay cả bóng dáng cũng sẽ không thấy nữa. Năm ba tháng sau, nàng trở về Kiến Khang, ta đã là trượng phu của người khác.
Trong lòng lại đau đớn khó kiềm chế, bên cạnh có người thúc giục ta trở về, ta lại nhìn thấy nàng chậm rãi quay đầu, xa xa nhìn ta.
Trong lòng ta, dường như có thứ gì, ầm ầm sụp đổ.
Thì ra ta phải mất đi nàng, mất đi Thanh Hoằng của ta. Vào thời khắc này, ngay ở chỗ này, từ nay về sau.
Nàng phải đi phương xa, nàng phải một mình đi làm việc mà chúng ta muốn làm, bên cạnh nàng không có ta.
Cạnh nàng, không thể có ta.
Tay của ta mờ mịt đụng đến Giác. Trong đầu, bỗng nhiên thoáng hiện lên bộ dạng nàng ngày thường đắc ý khoe khoang Công Vân kiếm pháp. Một nụ cười một cái nhíu mày phảng phất ngay ở trước mắt……
Ta nhìn ánh nắng chói trên đỉnh đầu, phá tan tầng mây thật dày mà chiếu xuống. Trong đầu, bỗng nhiên nghĩ đến một câu thơ:
“Hoa nở bán hạ hai bên quên, một đời phù vân tình như trước.”
Đóa hoa này, chỉ nở nửa mùa hè, liền phải suy tàn.
Thanh Hoằng, cho dù ngươi khi nào trở về, cho dù ta cưới ai. Dù kiếp này định trước hai chúng ta không thể bên nhau, dù bên cạnh nàng sẽ có một người khác làm bạn đến bạc đầu –
Một đời mây bay, tình ta vẫn như trước.
Nghĩ đến đây, ta bỗng nhiên cảm thấy thoải mái. Không có vấn đề gì, tất cả đều không có vấn đề gì. Cưới công chúa, cũng được; đưa tiễn Thanh Hoằng, cũng không sao cả. Dù sau này không thể nắm tay nàng, không thể thì thầm gọi nàng là “Mị Nô”, cũng không có vấn đề gì.
Vốn là tất cả, liền không có vấn đề gì. Trong lòng ta có nàng là đủ. Ta yêu nàng, là đủ.
Giác của ta rung động như muốn nổ tung, kiếm khí dường như muốn phun trào ra. Ta thét dài một tiếng, nhảy lên.
Thanh Hoằng, đây là Công Vân kiếm của ngươi, từng chiêu thức, đều khắc sâu trong lòng ta. Công Vân kiếm của nàng, cũng là của ta.
Ta vọt tới giữa không trung — ta trước giờ vốn không biết, thì ra Công Vân kiếm, cũng có thể được ta múa đến mạnh mẽ như thế! Thì ra thời điểm buồn thế này, vũ động Công Vân kiếm, lại có thể khiến cho ta thoải mái đến vậy!
Giống như, ta chưa hề rời khỏi, nàng chưa hề rời đi.
Từng chiêu từng thức, ta nhìn không rõ mặt trời, nhìn không rõ mây bay. Ta chỉ thấy phía trước xa xa, nàng che miệng. Trên mặt nhất định đầy ắp nước mắt, giống như ta!
Cuối cùng, ta hạ xuống. Ta hướng về phương hướng của ngươi cúi xuống, ta không dám ngẩng đầu.
Ta sợ nhìn thấy ánh mắt của nàng, cũng sợ cho nàng thấy, nước mắt trên mặt ta.
Cho đến rất lâu sau, ta mới đứng thẳng lên, sức cùng lực kiệt.
Phía trước đã không còn bóng người.
Chỉ có mặt trời chói sáng loá mắt, kéo dài mênh mông trên đỉnh ngọn núi, mây trắng vạn trượng, lặng lẽ trôi dạt.
Ta đem Giác tra vào vỏ, quay đầu lại bắt gặp tất cả mọi người trên mặt đều ngượng ngùng. Đoán chừng là sắc mặt của ta rất khó nhìn, bọn hắn đều không nói chuyện.
Ta không để ý, xoay người rời đi.
Vương Đông An chạy tới, đổ ập xuống nói: “Tử Tô, ngươi hôm nay vì sao lại thất thố như vậy, công chúa lần trước đã hỏi chuyện của Chiến cô nương. Nếu việc hôm nay lại truyền đến tai công chúa……”
“Phanh” một tiếng, ta đem giác ném đến bên chân hắn, nghe thấy giọng nói chính mình phát run: “Hôm nay Tử Tô đã mất đi người ta yêu nhất! Tự tay đưa đi, tự tay đoạn tuyệt! Đời này kiếp này, không thể quay trở lại! Hoàng gia hao tổn một chút thể diện, có tính là gì? Chẳng lẽ ta đã tàn nhẫn đem tình cảm của chính mình dẫm nát chân dưới, còn không thể tùy ý lần này sao?” Nàng chạy.
Trong yến tiệc ăn mừng của chấn vũ đại tướng quân Chu Phưởng, ở trước mặt tướng sĩ quan binh. Nàng cư nhiên chạy.
Chuyện của nàng, ta luôn luôn không đoán được chính xác, lần này cũng không ngoại lệ.
Đối với ánh mắt dò xét của mọi người, ta vốn nên có chút giải thích. Nhưng trên mặt mặc dù bình tĩnh, nhưng trong lòng lại thật sự tức giận. Dứt khoát tìm một cái đề tài khác, bày tỏ ý định không muốn nói nhiều.
Thực sự không muốn giải thích, giải thích rằng nàng là vì tình lang mà chạy trốn sao?
Cả sảnh đường khách khứa cuối cùng cũng tản đi, chỉ còn lại ta cùng Hạ Hầu Dĩnh ngồi đối diện không nói gì. Trầm tư khoảng khắc, ta đem tất cả phó thác lại cho hắn, chuẩn bị xe ngựa, ngay trong đêm đó cáo biệt Chu Phưởng.
Một đường đi gấp gáp đến nửa đêm, ta một chút cũng không có buồn ngủ — cho đến tận khi trinh thám khinh công tốt nhất hồi báo, đuổi theo hơn trăm dặm cũng không thấy thân ảnh của nàng, chỉ có thể từ dấu vó ngựa phân biệt ra, nàng đúng là chạy về hướng Kiến Khang.
Trăng ở phía chân trời có chút thanh lãnh, hàng ngũ đều đã mệt nhọc. Ta nhìn thôn xóm cách đó không xa, thấp giọng nói: “Dừng bước đi.”
Dừng bước, bởi vì nàng quyết định muốn trở về tìm hắn, cho dù là thiên lý mã, cũng đuổi không kịp. Để cho chính nàng đối mặt tất cả đi.
——————
“Ngươi nói…… không cho nàng biết chuyện Hựu nhi đã thành hôn?” Ngày ấy sau khi trọng thương tỉnh lại, lúc gặp Hạ Hầu Dĩnh, hắn nghi ngờ chất vấn ta.
Lúc đó ta nói với hắn: “Không có Ôn Hựu, còn có ta.”
Ta còn nhớ rõ vẻ mặt Hạ Hầu Dĩnh lúc ấy, đầu tiên l