XtGem Forum catalog
Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326052

Bình chọn: 8.5.00/10/605 lượt.

có thể đi, đi nơi nào đều có thể.

Nhưng Thanh Hoằng, bây giờ, ta đã không thể cùng nàng, nơi nào đều có thể.

Ta vốn tưởng rằng chính mình tính toán không lộ chút sơ hở nào, ta vốn tưởng rằng tất cả sẽ không khó khăn như vậy. Nếu sớm biết mọi chuyện muôn vàn khó khăn như thế, lúc ở Giang Châu ta đã dẫn nàng đi, rời khỏi Kiến Khang, rời khỏi triều đình, cũng rời khỏi giang hồ.

Ta muốn quang minh chính đại cưới nàng, ta sung mãn hi vọng, nàng cũng thế. Ta thậm chí sớm đã nghĩ sau khi trở lại Kiến Khang, nếu như cha đồng ý ta sẽ cưới nàng, chỉ cưới một mình nàng, đã là quá đủ. Nếu cha không đồng ý, ta sẽ dẫn nàng đi, lưu lạc chân trời. Dù sao cha cũng còn hai sư huynh. Ta thậm chí đã mang sẵn tư tưởng có thể rời bỏ gia tộc.

Cho nên ta nghĩ, không ai có thể đem chúng ta tách ra.

Nhưng ta không ngờ đến, ta còn chưa kịp nói ra tâm tư của mình, ta còn chưa kịp sắp xếp chuyện gì nhưng tất cả lại đã được sắp đặt.

Ngày thọ yến đại tướng quân Vương Đôn, hoàng đế đích thân tới. Cả sảnh đường tân khách, ăn uống linh đình. Vương Đôn lại chỉ gọi ta đến bên cạnh đánh giá một phen.

Hắn nói với hoàng đế: “Hoa Diêu công chúa năm nay vừa đầy mười sáu, bà ngoại của nàng vẫn kêu gào phải tìm cho nàng một mối lương phối.”

Hoàng đế ngẩng đầu cười nhìn ta: “Đại tướng quân thực sự thương yêu cháu ngoại. Không ngại, trong tiệc đêm nay rất nhiều là thiếu niên tài tuấn.”

Đêm hôm đó, ta hoảng hốt trở lại Ôn phủ. Trên mặt cha lại là vẻ vui mừng không che hết, nhưng trong mắt ta lại là đỉnh điểm của sự tuyệt vọng.

Ta dứt khoát quỳ: “Cha, người ta muốn cưới, chỉ có duy nhất một mình Thanh Hoằng!”

Cha sửng sốt, than thở: “Chuyện này sao có thể do phụ tử ta quyết định?”

Lần đầu tiên ta không có làm theo ý của cha, ta dập đầu ba cái: “Cha, thứ cho Hựu nhi bất hiếu!”

Cha đột nhiên ngẩng đầu, gằn từng chữ một: “Ngươi muốn bất hiếu ra sao? Là muốn Ôn tộc ta bị tịch thu tài sản, bị khép vào tội khinh quân phạm thượng? Hay muốn Chiến gia Kinh Châu bị Vương Đôn coi như phản tặc mà tiêu diệt? Hay muốn Vương Đôn mượn chuyện này để làm loạn, phạm thượng với hoàng đế?”

Ta nói không ra lời. Ngẩng đầu, chỉ thấy một mảnh trăng tàn ảm đạm, tinh quang như mộng.

Ánh trắng mỹ lệ ở Kiến Khang này, thì ra chưa bao giờ chiếu đến ta cùng Thanh Hoằng.

————

Ta còn nhớ được, ngày Thanh Hoằng cùng mọi người rời khỏi Kiến Khang, là một ngày trời trong. Mà ta, lại là người nhận lệnh thay hoàng đế đến đưa tiễn bọn hắn rời khỏi.

Đỉnh núi có rất nhiều người, bọn hắn đều vây quanh ta, quanh Lâm Phóng, Thanh Hoằng cũng đứng trong đám người. Ta biết, Thanh Hoằng vẫn lén lút nhìn ta, nàng phải chăng muốn ta cùng nàng nói chút lời thân cận?

Nhưng ta nói không nên lời. Nếu như Ôn Hựu ta có thể nói với Thanh Hoằng, ta ba tháng sau phải cưới Hoa Diêu công chúa……

Ta nói không nên lời.

Cho nên ta không ngừng cùng nhóm thường hầu, thái giám bên cạnh nói chuyện. Không ngừng nói chuyện, không liếc nhìn nàng một cái.

Ngày ấy, Lâm Phóng vẫn lẳng lặng nhìn ta, đây là lần đầu tiên ta thấy thần sắc thương xót trên mặt Lâm Phóng.

Mặt trời đỏ rực đến chói mắt ngày, bầu trời cũng toàn một màu lam đến chói mắt. Đỉnh núi nhiều người như vậy…… Trên mặt mỗi người đều là vẻ tươi cười. Trừ ta cùng Thanh Hoằng.

Rất nhiều người nóng lòng khí thế hừng hực, rất nhiều người hàn huyên khách sáo.

Chỉ có ta, lòng vẫn nặng trĩu nặng, phảng phất muốn chìm vào nơi thấp nhất của núi Lạc Nhạn.

Nếu như thực sự có thể chìm xuống, cũng tốt.

Rốt cục cũng đến lúc ta tiễn đưa Thanh Hoằng. Rốt cục có thể mũ miện nhìn thẳng khuôn mặt xinh đẹp của nàng. Nàng hôm nay một thân nam trang, tuấn tú vô cùng. Mỗi một cái quay mặt một ánh mắt của nàng ở trong mắt ta đều xinh đẹp đến đoạt tâm phách người.

Ta một chút cũng không muốn nhớ những lời lẽ mà lão quan viên kia đã viết sẵn cho ta. Những thứ loạn thất bát tao ấy, không thuộc về ta cùng Thanh Hoằng.

Ta bưng rượu, không chú ý ánh mắt trừng lớn của những người khác–

“Một chúc Tướng quân, bách chiến bách thắng, chiến công không dừng!”

“Hai chúc Tướng quân bình an vô sự, không bệnh không đau.”

“Ba mong tướng quân sớm khải hoàn trở về!”

Thanh Hoằng, ngươi nghe đến những lời này, có phải sẽ cười thầm nói ta quá rất nghiêm túc ra vẻ người lớn đúng không? Nhưng đây thực là nguyện vọng của ta, Thanh Hoằng, nàng có biết. Trên lưng nàng mang lý tưởng chung của ta hai, bước lên hành trình. Còn ta lại phải xoay người rời bỏ, đi cưới một người khác.

Trừ chúc nàng bình an, ta cái gì cũng không thể làm!

Nàng cố nén nước mắt, uống sạch bát rượu. Nhưng nàng không biết, tất cả mọi người đều không biết, ta phải nỗ lực xiết chặt nắm đấm mới có thể khống chế chính mình không ôm nàng vào trong lòng!

Thời gian ly biệt, rất nhanh liền đến. Có lẽ là Lâm Phóng sợ ta thất lễ, có lẽ là Lâm Phóng không nhẫn nại nhìn sự nản lòng của ta, hắn tập hợp đội ngũ, bắt đầu xuất phát.

Bọn hắn càng lúc càng xa. Thanh Hoằng ở trên ngựa liên tục quay đầu, tựa hồ cùng Lâm Phóng nói cái gì đó, lại lộ ra nụ cười tươi tắn.

Ta hoảng hốt nghĩ: Sau này, nụ cười ấy sẽ không còn thuộc