Polly po-cket
Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325582

Bình chọn: 7.5.00/10/558 lượt.

ân thủ như điện nhưng vẫn không kịp bắt được, chỉ là oán hận nhặt Đế Lưu lên, hung hăng trừng ta.

Ta đoạt lại Đế Lưu, lao ra khỏi cửa, đi được mấy bước chân, dừng lại, xoay người.

“A Dương, hắn tới làm cái gì?”

“Không biết — hắn cùng cha ngươi đã ở trong thư phòng nói chuyện một canh giờ rồi.”

Hoắc Dương đánh giá ta một phen: “Ta nói, ngươi không định đổi y phục sao?”

Ta cúi đầu, thấy chính mình đang mặc một bộ đồ bông thật lớn – trang phục này là của đầu bếp nữ, mẹ đã lệnh người làm cho nàng một bộ mới, bộ này cũ nhưng sắc đỏ khiến cho ta cảm thấy ấm áp nên dùng làm vỏ ốc cho mình.

Mà bên trong lớp vải bông, là đồ lót. Đúng rồi, vừa nãy Hoắc Dương là phá cửa mà vào.

Thế là ta liền một cước đá hắn ra khỏi cửa. Đại trạch ở Côn Ninh này, kỳ thật đã có chút cũ xưa. Nhưng mẹ ta lại cực kì yêu thích hành lang uốn khúc mái hiên vách của nó nên cầu cha mua lại.

Từ trong phòng, ta đi ra ngoài, qua một khu vườn hoa nhỏ, đi qua cửa phòng lớn, đó là thư phòng của cha. Đúng lúc đó lại bắt gặp Thu Thủy, nha đầu này có chút câu nệ chào hỏi ta.

Ta nở một nụ cười tươi tắn. Hiện nay nha hoàn trong nhà, đều là Tiểu Lam mua về. Vốn để ta đặt tên, nhưng ta không có hứng trí, vung Đế Lưu lên: “Tiểu Giáp, Tiểu Ất, Tiểu Bính, Tiểu Đinh.”

Tiểu Lam giận dữ, không được! Nói ta bừa bãi như vậy sẽ làm phí hoài tuổi xuân của thiếu nữ, thế là nàng mừng rỡ tự đặt tên cho bọn họ: “Xuân Đào, Hạ Dung, Thu Thủy, Đông Tuyết.”

Đâu có như ta năm đó đặt cho nàng một cái tên trình độ cao: “Chiến Tiểu Lam”, thật là có bao nhiêu thanh nhã thoát tục!

Nha đầu Thu Thủy cẩn thận dè dặt lui ra, thình lình quay trở lại, ta nhìn thấy mặt nàng đỏ lên, nàng cắn răng nói: “Tiểu thư, người phải cẩn thận!”

Ta nhìn nàng: “Tại sao?”

Ta cúi người xuống, nhìn Thu Thủy mười một mười hai tuổi tiến đến bên tai ta, run giọng nói: “Vừa rồi nô tì đi dâng trà, nghe được trong phòng công tử kia lớn tiếng nói với lão gia……”

Trong lòng ta khẽ động: “Nói cái gì?”

Thanh âm Thu Thủy mang theo tiếng khóc nức nở: “Hắn nói, cuộc đời này sẽ không buông tha người.”

Ta lập tức kinh ngạc đến ngây người, đây là ý tứ gì? Là ta đã làm sai chuyện gì đắc tội với Lâm Phóng? Hay…… Hay còn có hàm ý gì khác?

Thu Thủy ngay cả nước mắt cũng đã rơi xuống: “Ta nghe Lam tỷ tỷ nói, người này là đại nhân vật. Tiểu thư ngươi tại sao lại đắc tội hắn?”

Ta an ủi vỗ vỗ lưng nàng: “Ngươi đi xuống đi. Có lão gia ở đây! Ai dám đắc tội ta?”

Nhìn Thu Thủy vội vã rời đi, lòng ta phức tạp. Trong ấn tượng, Lâm Phóng tuy rằng tâm ngoan thủ lạt, nhưng đối với người của mình chưa bao giờ nói những lời tàn nhẫn như vậy.

Hắn sẽ không buông tha ta? Hắn không muốn buông tha ta như thế nào?

Hay là…… có hàm ý gì? Mặt của ta lập tức nóng lên, ta rõ ràng có thể nghe thấy, tim trong ngực đập “bùm, bùm”.

Ngẩng đầu, cửa phòng khép kín, giọng nói của người bên trong phòng nghe không rõ lắm.

Ta đẩy cửa phòng ra.

Cửa gỗ khắc hoa mở rộng, hai người trong phòng đồng thời quay đầu lại. Bọn họ một người ngồi, một người quỳ.

Cha ta ngồi, Lâm Phóng quỳ.

Ta kinh hãi, trong đầu còn chưa rõ ràng chuyện gì, thân thể đã xông tới, đem hắn từ trên mặt đất kéo dậy, lớn tiếng nói: “Ngươi làm gì lại quỳ xuống trước mặt cha ta?”

Ta chưa bao giờ thấy qua, Lâm Phóng quỳ xuống trước mặt người khác! Ta hoài nghi quay đầu nhìn phía cha — cha cư nhiên cũng trừng to mắt nhìn ta: “Hồ nháo! Vì sao không gõ cửa đã xông vào?”

Ta đang muốn phản bác, lại nghe Lâm Phóng nói: “Thanh Hoằng không nên hiểu lầm, ta đang lắng nghe cha ngươi dạy bảo.”

Dạy bảo cái gì mà phải quỳ nghe? Ta không tin, nhưng nhìn sắc mặt hai người đều tự nhiên, dường như là đúng như vậy. Không đợi ta đặt câu hỏi, lại nghe cha nói: “Chúng ta nói xong rồi. Hai ngươi rất lâu không gặp, tâm sự đi. Lát nữa tới tiền sảnh cùng nhau ăn cơm.”

Nhìn cha đi ra khỏi cửa phòng, ta quay đầu về phía Lâm Phóng: “Lão đại, ngươi sao lại tới đây? Ngươi, ngươi, ngươi vì sao nói với cha quyết không buông tha ta?”

Hắn cũng quay đầu nhìn ta.

Hắn hôm nay chỉ dùng khăn gấm cột tóc, một thân áo bào trắng, bên ngoài mặc cẩm phục màu xanh thêu chỉ vàng, nổi bật vẻ thanh tuấn vô cùng. Hắn khoanh tay, cúi đầu, lẳng lặng đánh giá ta. Môi mỏng dường như mang theo ý cười.

Hắn nâng tay xoa xoa tóc ta: “Gan ngươi không nhỏ, từ Kiến Khang chạy trốn về đây.”

“Ta…… Ta đã rời khỏi giang hồ.” Đôi tay ta nắm chặt.

“Tuổi được bao nhiêu đã nói chuyện rời khỏi giang hồ?” Hắn lúc lắc đầu: “Nếu ta không tới, ngươi còn thực quyết định không nhắn nhủ gì với ta?”

“Nhắn nhủ? Nhắn nhủ cái gì?”

Con mắt sắc đen của hắn trầm xuống: “Hình như có người hứa hẹn với ta, cả đời trung thành. Còn lấy danh nghĩa Chiến gia thề, thì ra tùy tiện liền có thể đổi ý sao?”

Ta nhất thời nói không ra lời.

Hắn thu tay lại, ánh mắt hướng ra bên ngoài sân. Hắn chỉ lẳng lặng đứng ở chỗ ấy, ánh mắt trầm tĩnh. Nhưng ta lại cảm thấy, lúc này hắn vô cùng loá mắt? Mơ hồ có ánh sáng từ trên mặt hắn, trong con mắt rồi vụt qua hai tay.

Cái đó phải nói như thế nào, minh diễm không gì sánh được? Hay là tư thế oai hùng bừng bừng?