
ông thường nhưng cũng không tránh khỏi mưa tên bão đạn!
Ta đối với Chu Phưởng ấn tượng càng thêm tốt.
Một đội quân tinh nhuệ khác do sư phụ dẫn tới được phân phối đi theo Thanh Du, đánh lén đê Phượng Chương. Đê Phượng Chương vị trí hiểm yếu, một người đã đủ giữ quan ải, vạn người không thể khai thông. Hoàn toàn là đất dụng võ của cao thủ tinh nhuệ, nói lấy một ngăn trăm, cũng không phải nói quá!
Tất cả đều đã bố trí xong xuôi, Chu Phưởng bỗng nhiên hướng về ta cùng sư phụ cúi đầu thật thấp: “Mấu chốt của trận chiến này, liền phó thác cho hai vị!”
Ách…… Kỳ thật hắn nói có chút khoa trương, nhưng ta lại thoáng cảm động.
Sư phụ chắp tay nói: “Tướng quân yên tâm, chúng ta nhất định không làm nhục sứ mạng!”
Ta cũng nói: “Tướng quân quá lời. Thanh Hoằng không hiểu binh pháp cũng không hiểu mưu kế. Thanh Hoằng có, chính là dũng khí của kẻ thất phu cùng một thân võ nghệ, nhất định toàn lực ứng phó, không phụ sự trông cậy của tướng quân!”
Chu Phưởng liếc nhìn ta, giọng nói vang vang mạnh mẽ: “Thanh Hoằng nói lời này sai rồi. Ngươi có biết, trong mấy vị, lão phu nhất bội phục là ai?”
Này còn phải hỏi sao? Ta nhìn Lâm Phóng, lại phát hiện hắn ánh mắt ôn hòa nhìn ta, hơi có ý cười.
“Ngươi cho rằng là minh chủ của các ngươi?” Chu Phưởng lúc lắc đầu,“Không! Lão phu bội phục nhất, là ngươi, Võ Lâm Giang Đông hộ pháp minh chủ, du kích tướng quân Chiến Thanh Hoằng.”
Ta há to mồm — ta?!
Không, sẽ không phải đi? Tuy rằng ta, sinh ra trong võ lâm danh môn, bộ dạng nghe nói cũng không tệ, lại là cao đồ của Hạ Hầu, hiện tại trong chốn võ lâm hay quân đội cũng là có địa vị, danh tiếng và chiến công — nhưng so với sư phụ cùng Lâm Phóng, ta thừa nhận vẫn kém hơn một chút……
Hắn nói như vậy, ta chẳng phải mang hiềm nghi có công cao hơn chủ!
Chu Phưởng nghiêm túc nói: “Thanh Hoằng, Lâm Phóng cùng Hạ Hầu đại hiệp đích xác là đại anh hung khó gặp. Nhưng ngươi có biết, chúng ta sùng kính nhất là cái gì?”
“Võ nghệ?” Hắn lúc lắc đầu – nếu thế ngươi làm gì thưởng thức ta?
“Mưu lược?” Hắn vẫn lắc đầu — cũng đúng, nếu không hắn khẳng định thưởng thức Lâm Phóng.
Chu Phưởng nghiêm nghị nói: “Là tinh thần.”
Ánh mắt hắn liếc nhìn chúng ta một vòng, cuối cùng ngừng tại trên người ta, nói tiếp: “Anh minh trí mưu có lẽ có thể ấn định thắng bại từ ngàn dặm ở ngoài, võ nghệ cao cường cũng có thể đứng đầu ba quân.” Hắn dừng một chút, “Nhưng mà, chỉ có tinh thần, tinh thần dũng cảm, mới có thể khích lệ một đội ngũ sắp bỏ cuộc, mới có thể khơi lên ý chí trong lòng người, tạo ra chuyện thần thoại. Thanh Hoằng, ngày đó cuộc chiến ở thành Miện Châu, chỉ có ngươi, gầm lên giận dữ ném đi thang mây của địch, làm sợ hãi ba quân; chỉ có ngươi, khi chúng ta ở thế thất bại, không cần lệnh đã ra thành ám sát Đỗ Tăng, lấy sức bản thân xoay chuyển chiến cuộc, có thể nói cố tìm đường sống trong chỗ chết! Ngươi nói ngươi là dũng khí của kẻ thất phu, ta lại không cho là đúng. Theo lão phu, trừ tinh thần không sợ chết, ngươi còn có khí phách không ai sánh bằng, khích lệ đến cả khí phách của ba quân. Chiến Thanh Hoằng, ngươi trời sinh chính là quân nhân!”
Mọi người trong phòng một trận lặng im.
Ta có chút lệ nóng doanh tròng…… Thì ra, còn có người nhìn ta như vậy…… Ta có nên, kiêu ngạo một chút hay không?
Không giống như trước kia khi được khen ta sẽ cực kì đắc ý, nhưng lúc này, trong lòng ta chỉ có cảm động sâu sắc cùng vui mừng.
Sư phụ sờ sờ đầu của ta. Thanh Du thẳng tắp nhìn ta.
Chu Phưởng nhìn hướng Lâm Phóng: “Nếu không phải vì ngươi là cánh tay của Lâm tướng quân, ta thực nghĩ mời ngươi tới trong quân ta, làm đệ nhất nữ tướng dưới trướng ta!”
Ta lập tức từ trong nhiệt huyết sôi trào nhảy ra, vội khoát tay nói: “Cám ơn tán thưởng của tướng quân! Chỉ là Thanh Hoằng đã phát thệ, cả đời này chỉ đi theo Lâm Phóng!”
Chu Phưởng gật gật đầu: “Cũng chỉ có nhân vật như Lâm minh chủ mới giữ được người tài năng như Thanh Hoằng!”
Không biết sao, này nói so lời khích lệ lúc trước, càng khiến cho ta đắc ý. Ta túm tay áo Lâm Phóng. Hắn không có nhìn ta, khóe miệng lại hơi hơi nhếch lên.
Màu đỏ của mặt trời từ tầng tầng đám mây chiếu rọi ra, sắc xanh màn trời vô cùng trong suốt. Từng đàn chim trắng xám bay lượn đầy trời, tiếng hót thanh thúy làm cho lòng người phấn chấn.
Quân doanh giống như một con dã thú đang ẩn nấp nhưng thực ra đã sớm thức tỉnh. Từng nhóm binh lính luyện tập buổi sáng xếp đội ngũ hình vuông chỉnh tề, không ngừng biến hóa đội hình, tiếng giết rung trời, tinh thần phấn chấn mạnh mẽ.
Ta cùng sư phụ tìm đến một góc không người. Nơi này có miếng đất trống lớn. Sư phụ ở mặt trên đo đạc ra hai mươi trượng, cắm lên vị trí đó một lá cờ nhỏ — đây cũng là chiều rộng của mặt sông Dậu mà chúng ta cần phải vượt qua.
Ta dốc hết toàn lực, cũng chỉ có thể nhảy lên trên dưới mười một mười hai trượng. Sư phụ khinh công kém hơn ta, ước chừng bảy tám trượng. Cho nên hai chúng ta phải liên thủ, mới có thể ứng phó được.
Chỉ là nước sông Dậu chảy cực kỳ xiết, chúng ta cần được phối hợp vô cùng chính xác, mới không nguy hiểm đến tính mạng.
Lâm Phóng đ