Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325390

Bình chọn: 7.00/10/539 lượt.

so với lúc nãy càng lợi hại!

Chao ôi, quả thật là mỹ nhân hại quốc a!

——————–

Ba ngày sau, chúng ta thu được tin tức xác thực, chúng ta sẽ tụ lại hướng tây cùng với đại quân của Chu Phưởng.

Hơn bốn mươi người chúng ta tập kết tại này trấn nhỏ này, thừa dịp bóng đêm, hướng về phía tây mà đi.

Đoạn đường này, ta trừ vai trò là minh chủ hộ pháp, còn nhiều thêm một chức vụ — minh chủ nha hoàn. Đúng là bi thương! Vốn trong lúc Lâm Phóng dưỡng bệnh, ta liền một tay chịu trách nhiệm việc sinh hoạt thường ngày của hắn. Mà sau khi sư phụ đến, cũng đã ôn hòa ám chỉ cho ta, Lâm Phóng gặp nạn lần này, nói cho cùng ít nhiều ta cũng có trách nhiệm — thân là minh chủ hộ pháp, sao có thể để minh chủ bị bắt mất?

Thế là sư phụ dặn bảo, trừ việc luyện kiếm thật tốt, nỗ lực nâng cao kiếm thuật, cũng phải ở bên cạnh chăm sóc Lâm Phóng, lấy thân chuộc tội.

Ta vui vẻ tuân theo.

Mấy ngày này, ta lại dần dần quen với rất nhiều thói quen yêu thích của Lâm Phóng – có thể thấy được ta quả thật có thiên phú làm nha hoàn. ==!!!

Ví như, Lâm Phóng nhìn có vẻ như là một người thanh đạm, nhưng lại thích ăn cay, mỗi lần ăn cơm vô luận là hương vị gì hắn đều yên lặng, nhưng đôi đũa lại thường xuyên duỗi về phía những món có khẩu vị nặng; ví như, hắn kỳ thật chẳng hề bỏ nhiều thời gian cho việc nghiên cứu mưu đồ sách lược, ngược lại dùng phần lớn thời gian ở trong phòng, ở trên xe ngựa, đóng cửa dưỡng thần. Mà vào thời điểm mấu chốt, hắn lại có thể bộc lộ tinh thần phấn chấn đứng ra cảm hóa tất cả mọi người; ví như, hắn kỳ thật đối võ học rất có thiên phú, chỉ nhìn vài trang kiếm phổ của ta đã có thể chỉ ra những điểm không đúng. Nếu không phải từ nhỏ thân thể không tốt, lúc vài tuổi lại bị kẻ thù cắt đứt kinh mạch, hắn tuyệt đối không phải bộ dạng trói gà không chặt như hôm nay; ví như, hắn kỳ thật là một người rất kiêu ngạo nhưng cô đơn, cho dù là sư phụ, cũng không quá thanh tịnh như hắn. Rất nhiều khi hắn tình nguyện ngồi ngốc lặng một mình — đương nhiên, hắn cũng chẳng hề buồn bực khi bên cạnh có thêm một người là ta.

Ta thường nghĩ, chính là một người cô đơn yếu ớt như vậy, có thể ở võ lâm Giang Đông hô mưa gọi gió, uy chấn bốn phương, thực tại khiến người ta kính phục!

Mỗi ngày sáng sớm sau khi tỉnh lại, chuyện đầu tiên ta làm là đi tìm Lâm Phóng đưa tin; một ngày ba bữa, ta cùng hắn ăn; mỗi một hớp trà hắn uống qua, đều là ta tự tay đun; y phục của hắn có rách, trực tiếp ném cho nha đầu vụng về như ta may. Cho dù may cực kỳ khó coi, hắn vẫn coi như không có gì mà mặc, dáng điệu vẫn vân đạm phong kinh như thường. Hết thảy mọi chuyện thân mật giữa ta và Lâm Phóng, hắn đều coi là tình lý đương nhiên, khiến ta cũng cảm thấy thuần khiết rõ ràng.

Ta thành thói quen an tĩnh ở bên cạnh hắn, trong lòng yên ổn. Lây nhiễm tính tình trầm ổn bình tĩnh của hắn mà ta thậm chí không vì chuyện Ôn Hựu bạt vô âm tín mà nôn nóng bất an nữa. Ta nói với chính mình, phải tin tưởng, tin tưởng Ôn Hựu chung tình, tin tưởng duyên phận của chúng ta.

Chỉ là, cùng Lâm Phóng thân mật như vậy, dưới mắt Ôn Hựu hẳn hắn sẽ tức giận đi? Chu Bác hôn ta một cái, hắn đã muốn phát điên; bây giờ ta cùng một nam tử khác như hình với bóng — cho dù là minh chủ của chúng ta, hắn vẫn sẽ để ý đúng không?

Nhưng Ôn Hựu, ngươi không ở bên cạnh ta.

Ta sẽ nhớ ngươi, vô cùng lo lắng, vô cùng nhớ ngươi. Ở bên cạnh Lâm Phóng lòng ta mới có thể an định lại.

——————–

Chúng ta đi vài ngày đường, rốt cục cũng đến được địa điểm ước định — Độn Dương.

Tuy rằng thời tiết đã là cuối mùa thu, nơi này cây cối lại vẫn xanh xanh um như cũ, mặt trời rực rỡ chiếu trên cao. Một dòng sông lớn, nước sông trong như ngọc bích uốn lượn theo vùng ngoại ô, cùng trời xanh mây trắng tương xứng, đẹp không sao tả xiết.

Cây dưới chòi nghỉ mát, một nam tử cao ngất đang đứng. Nhìn thấy đoàn người ngựa chúng ta, vội vàng bước tới. Hắn ước chừng hai mươi có lẻ, một thân nhung trang, bộ dạng lạnh lùng, tinh thần phấn chấn, cử chỉ nhanh nhẹn. Còn chưa đi đến trước mặt chúng ta người đã cúi lạy, cất cao giọng nói: “Ty chức cung kính bồi tiếp hai vị tướng quân cùng chư vị anh hùng ở chỗ này đã lâu!”

Ta cùng sư phụ liếc nhau, đều nhận ra vẻ vừa lòng trong mắt người kia. Từ khí khái của nam tử trước mặt này đã có thể thấy được khí chất trị quân của Chu Phưởng.

Chúng ta theo hắn vượt qua hai ngọn núi, trước mắt đột nhiên hiển hiện một sơn cốc thật lớn. Mây vờn thành từng tầng cực thấp ở quanh dưới, một mảnh quân đội đen nghịt đang tập luyện, tiếng giết rung trời, bụi đất tung bay. Không giống quân lính Miện Châu rơi rụng suy nhược, đại quân màu đen này phảng phất như một con giao long, quân như một khối, hiển hách sinh uy!

Mơ hồ thấy được một tướng quân mặc giáp lam bào, ở chỗ không xa trên đài cao, khoanh tay đứng.

Chúng ta theo binh lính tuổi trẻ kia đến gần, chỉ thấy tướng quân cao lớn như tháp sắt. Còn chưa chờ binh lính thông báo, hắn đã giống như có tri giác xoay người lại, lộ ra một khuôn mặt khí khái anh hùng bừng bừng. Chỉ thấy hắn mày rậm mắt lớn, râu lưa thưa, toàn thân trên dưới đằng đằng sát k


XtGem Forum catalog