Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Minh Hôn Cái Đầu Anh Á

Minh Hôn Cái Đầu Anh Á

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324923

Bình chọn: 7.5.00/10/492 lượt.


"Không cần hỏi nữa đâu, không phải hắn ta, chúng ta đi thôi." Ông già

cùng đi lắc đầu một cái, xoay người lại, áo dài trên người thoáng tung

ra một ít bụi bặm.

Lương Bân vội hỏi, "Sư phụ, sao người có thể khẳng định như vậy?"

Ông già thở dài, chậm rãi mở miệng, "Trước khi hắn ta bước vào thẩm vấn, ta đã lén hạ cổ nói thật với hắn rồi. Tên đó sẽ không nói khoác đâu,

lời của hắn là thật."

Ba Lương cùng Lương Bân liếc mắt nhìn nhau, "Cổ nói thật? Đó là cái gì?" Ba Lương hỏi. Viên cảnh sát ngồi ở trước máy theo dõi cũng giương mắt

đợi giải thích.

"Một loại sâu độc của Miêu Trại, có thể khiến cho người ta phải nói lời

thật lòng. Ta phải mất ba tháng mới nuôi được một con đó đấy, aiz, đúng

là lãng phí." Ông già chán nản lắc đầu, dáng vẻ hết sức nuối tiếc.

"Nhưng con không nhìn thấy người. . . . . ."

"Thời điểm hắn ta bước vào, ống tay áo của ta ‘vừa vặn’ đụng vào hắn. Cổ trùng liền đi dọc theo thân thể của hắn chui vào. Nếu không tin, các

người cứ vào xem sau tai của hắn, xem có đúng là có một cái chấm tròn

màu xanh hay không."

Viên cảnh sát ngồi ở trước máy theo dõi thoáng do dự, rồi đứng dậy mở

cửa đi vào, nhìn vào sau tai của nghi phạm một cái. Quả nhiên đúng là có một chấm tròn màu xanh nổi bật to bằng hạt đậu.

"Chúng ta đi thôi, đừng lãng phí thời gian." Ông già không nhịn được

chuẩn bị rời đi, đột nhiên quay đầu lại gấp gáp hỏi Lương Bân, "Tiểu

Bân, con gà mái ta xách theo ngày hôm kia, con chưa thịt nó chứ?"

Lương Bân khó hiểu nhưng vẫn lắc đầu, nhớ lại việc xảy ra ở cửa trước

ngày hôm đó. Sư phụ tay xách một con gà mái đang điên cuồng giãy dụa,

lông bay đầy đất, trên đầu ông còn cắm vài cọng lông nhếch nhác. Khi

nhìn thấy hình ảnh kia, Lương Bân có cảm giác như mình đang xem một bộ

phim kinh dị. Không khí quỷ quái lúc ấy khiến anh muốn lên cơn đau tim.

Bỗng dưng bản thân lại biến thành một nạn nhân ngu ngốc trong phim kinh

dị, cái cảm giác chênh lệch giữa lòng sông và mực nước biển đó, thật

không có từ ngữ nào có thể diễn tả được. Edit: tiểu an nhi (LQĐ)

Lương Ý ngồi trên ghế sofa một tay vỗ vỗ đôi môi sưng phồng của mình,

tay còn lại không ngừng phe phẩy quạt quạt, hy vọng tạo một ít gió mát

để giảm bớt vị cay xè, nóng hừng hực ở trong miệng.

"Nếu để cho mình biết ai đã làm cái chuyện thất đức này thì nhất định

mình sẽ không bỏ qua cho kẻ đó. Mình phải cắt tiểu JJ của hắn, đem cho

Đa Đa nhà chúng ta ăn." Lương Ý trợn mắt nhìn Lưu Na một cái, rồi rút

gương ra nhìn đôi môi sưng phồng của mình.

"Chắc sẽ hơi bẩn, có thể Đa Đa không muốn ăn." Lưu Na đưa cho cô một chai nước đá.

Lương Ý nheo mắt nhíu mày, bỉ ổi hỏi ,"Cậu đã ăn rồi hả?"

"Cút!" Lưu Na lườm cô cháy mặt, ngồi xuống, chống một tay lên trán.

Lương Ý để gương xuống, có chút căng thẳng nhìn Lưu Na, "Hiện tại môi

của mình có giống lạp xưởng hay không?"

Lưu Na lắc đầu, "Không giống lạp xưởng đâu, giống tịch tràng (*) hơn!" Lưu Na quan sát thật lâu mới đưa ra được kết luận này.

(*) Tịch tràng: cũng là một loại lạp xưởng ^^

Lương Ý nhìn Lưu Na khinh bỉ: "Có khác nhau à?"

"Có mà, lạp xưởng hơi mềm, còn môi của cậu nhìn cứng lắm, rất giống tịch tràng." Lưu Na nghiêm túc gật đầu một cái.

Lương Ý hận không thể cầm cái dĩa trên khay thức ăn lên chọc cho cô nàng mấy cái để phát tiết lửa giận trong lòng.

"Tiểu Ý!" Sở Du đứng ở ngoài cửa gõ gõ, gọi cô một tiếng, ánh mắt rũ xuống thoáng lóe lên một tia hả hê.

Lương Ý vừa nghe thấy tiếng của Sở Du thì nhất thời tay chân luống

cuống, ở trong phòng đi tới đi lui, lục lọi khắp nơi tìm đồ, gấp đến độ

đầu đầy mồ hôi. Lưu Na cau mày, khoanh hai tay trước ngực, "Cậu làm gì

thế?"

"Anh ta muốn vào đây, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?" Lương Ý kinh hoảng chạy tới lắc lắc Lưu Na.

Lưu Na khó hiểu liếc cô một cái, "Cậu có bệnh à, vào thì vào chứ còn làm sao. Chẳng lẽ anh ta có thể ăn cậu được chắc."

"Miệng! Miệng của mình!" Lương Ý chỉ chỉ đôi môi sưng đỏ, rống to với Lưu Na.

Lưu Na bị bị cô hét vào mặt phải ngửa đầu ra sau, tránh cho màng nhĩ của mình bị công phu Sư Tử Hống làm thủng, "Miệng thì sao?"

"Khó coi chết đi được, làm sao gặp người đây!" Lương Ý tức giận dậm

chân, đối với thái độ không thèm đếm xỉa của Lưu Na thì hết sức bất mãn.

Lưu Na nghiêng đầu, nói thầm, "Mình là người đây còn gì, ai nói là không gặp được người hả?"

"Na Na!"

"Rồi rồi rồi, để mình nghĩ biện pháp cho cậu." Lưu Na giơ tay, ra hiệu

cho cô giữ yên lặng. Sau khi Lương Ý miễn cưỡng bình ổn lại, đuôi mắt

Lưu Na đảo một hồi, thấy trên khay thức ăn có khăn giấy, liền rút ra hai tờ đưa cho Lương Ý, "Dùng nó che mặt đi."

Lương Ý ghét bỏ nhìn chằm chằm khăn giấy trong tay Lưu Na, "Cái này rất dễ rách!"

"Tiểu Ý!"

Bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa, Lưu Na nhìn cửa phòng, lại nhìn Lương Ý một cái, ngầm bảo: Tự cậu chọn đi!

Lương Ý nhắm mắt lại thỏa hiệp, cầm khăn giấy che lên miệng, sau đó mới mang vẻ mặt như đưa đám ra ngoài mở cửa.

"Tiểu Ý?"

Lương Ý vừa mở cửa ra, khuôn mặt có chút lo lắng của Sở Du đập vào mắt

cô. Lương Ý lúng túng quay đầu, không nói gì, chỉ sợ anh phát hiện ra

tình