
ị xong hết chưa?"
"Vâng, chỉ còn thức ăn theo yêu cầu của cô Lưu Na nữa thôi." Bếp trưởng
cung kính trả lời. Hai bếp phó bên trong cũng nhìn thấy Sở Du, lập tức
dừng lại động tác, đồng thời tiến về phía anh chào hỏi.
Sở Du nhìn qua tất cả món ăn một lượt, "Của Lưu Na vẫn chưa làm xong?"
Giọng nói không giận mà uy khiến các đầu bếp toát mồ hôi lạnh, bếp
trưởng cuống quít cúi đầu run run trả lời, "Rất nhanh sẽ xong."
Bếp trưởng chỉ chỉ miếng thịt bò đang được chiên vàng ở trong chảo, Sở
Du nhếch miệng cười lạnh, bước nhanh tới tủ đồ gia vị, rút ra một lọ
muối, mở nắp, đổ ra một ít vào lòng bàn tay rồi rắc lên thịt. Lật lật
mấy cái, sau đó trầm tư, cảm thấy vẫn chưa hài lòng lắm, anh lại lấy
thêm chục quả ớt khô, nghiền nát, đổ hết lên thịt bò; lúc này mới thỏa
mãn gật đầu.
"Được rồi, mang thức ăn lên đi." Sở Du xoay người, ra lệnh cho bếp
trưởng đã bị hành động của anh làm cho sợ hãi đến trợn mắt. Bếp trưởng ú ớ thật lâu cũng không thốt được nên lời, Sở Du mất kiên nhẫn nhíu mày,
giọng điệu lạnh lẽo, "Có nghe thấy không?"
Lúc này bếp trưởng mới phục hồi lại tinh thần, vội vàng gật đầu như gà mổ thóc.
Nhận được câu trả lời chắc chắn, Sở Du hài lòng rời khỏi phòng bếp.
Trước khi đi vẫn không quên “dặn dò” bọn họ tuyệt đối không được mang
nhầm thức ăn.
"Tiểu Ý, cậu thật sự muốn sinh con cùng Sở Du không biết là người hay
quỷ kia sao?" Lưu Na vẫn luôn cho rằng thân thể của Sở Du nằm trong danh sách các thứ “thuộc về đất”, đối với việc sinh em bé thì cực lực phản
đối 100%.
Lương Ý bất đắc dĩ cười một tiếng, "Nếu không thì có thể làm sao đây?"
Hiện tại mấy người đó lấy sinh mạng của Lưu Na để uy hiếp cô, trừ thỏa
hiệp ra thì không còn cách nào khác. Việc duy nhất có thể làm lúc này,
chính là cố gắng kéo dài thời gian chung phòng mà thôi.
Lưu Na đập mạnh tay xuống bàn, "Tất cả đều là tại mình, nếu không phải
mình sơ ý lơ là thì cũng sẽ không bị con tiện nhân Hinh Hinh kia đánh
cho ngất xỉu rồi mang tới đây, biến thành nhược điểm của cậu." Vừa nghĩ
tới Hinh Hinh, Lưu Na liền không khống chế được phẫn nộ.
"Thôi, dù cậu có không tới đây thì mình cũng không thoát được. Chỉ là
mình không ngờ Hinh Hinh lại thích Sở Du." Lương Ý nhắm mắt lại, cô ngắt ngắt giữa hai lông mày, cố gắng buông lỏng thần kinh. Đối với Hinh
Hinh, cô không thể tưởng tượng nổi người mà mình coi là bạn tốt, là tri
kỷ cả đời lại chính kẻ đã đẩy mình vào tình huống tiến thoái lưỡng nan
này. Điều cô cảm thấy khó tiếp nhận nhất chính là, cô ta lại ra tay với
Na Na.
"Sao thế? Nhức đầu à?" Lưu Na nhìn thấy Lương Ý nhíu mày ngắt mi, quan
tâm hỏi. Lương Ý gật đầu một cái, Lưu Na đứng dậy rót một ly nước đưa
cho cô.
"Cám ơn." Lương Ý nhận lấy ly nước, bất chợt có tiếng gõ cửa truyền đến, sau đó là giọng của dì Linh. "Thiếu phu nhân, tôi đem thức ăn tới."
"Dì vào đi." Lương Ý uống một ngụm, đặt cái ly xuống. Dì Linh bước vào,
hướng về phía Lưu Na chào một tiếng, rồi bày thức ăn ở trên bàn trà,
"Thiếu phu nhân, nếu không còn chuyện gì khác, tôi ra ngoài trước."
"Được." Lương Ý gật đầu một cái, dì Linh khom người đi ra.
Lưu Na nhìn bóng dáng dì Linh rời đi một hồi lâu, do dự hỏi, "Dì ấy là người giúp việc ở đây à?"
"Ừ, nghe nói từ khi Sở Du sinh ra đã tới đây làm việc rồi. Là nhân viên
kỳ cựu đấy." Lương Ý vừa nói vừa đẩy đĩa thịt bò của Lưu Na qua, thuận
tay đưa cái dĩa cho cô nàng.
Lưu Na cầm dao nĩa, nhìn lướt qua Lương Ý, hai tay chậm chạp không cắt thịt, "Sao vậy? Không muốn ăn à?" Lương Ý tò mò hỏi.
"Không phải, trông cậu bây giờ gầy quá, nhìn giống bạch cốt tinh lắm." Lưu Na nhíu mày.
"Xinh đẹp giống như bạch cốt tinh hả?" Lương Ý tự kỷ cười hì hì.
Lưu Na bĩu môi, ghét bỏ trả lời, "Là giống như bộ xương trắng, rất dọa người!"
Nụ cười của Lương Ý cứng lại, cô nheo mắt, lạnh lùng ‘khen tặng’, "Đã
lâu rồi không thấy cậu phun lời ác độc từ đầu tới cuối không chịu lùi
bước như vậy. Quả không hổ danh là Chương môn phái độc miệng."
"Cám ơn." Lưu Na không hề khách khí tiếp nhận lời khen của cô, dừng lại
một chút, Lưu Na đột nhiên đẩy đĩa thịt bò tới trước mặt Lương Ý, còn
giành lấy đôi đũa của cô, "Cho cậu đấy, gầy quá rồi, ăn nhiều thịt tí
đi, còn ăn rau làm gì." Dứt lời, Lưu Na lập tức cắm đầu cắm cổ ăn đĩa
rau cải xanh của Lương Ý.
Lương Ý kinh ngạc nhìn nhìn Lưu Na một hồi lâu, cuối cùng cúi đầu, khẽ
mỉm cười. Cô cầm dao nĩa lên, cắt một miếng thịt bò, rồi bỏ vào trong
miệng ——
Sau một khắc, khuôn mặt của Lương Ý trong nháy mắt từ trắng chuyển sang
đỏ, Lưu Na vừa ngẩng đầu lên, liền bị khuôn mặt đỏ như mông khỉ của cô
làm cho sợ đến mức tay chân luống cuống. Lưu Na hoảng sợ nói to, "Nhất
định là do mấy người kia hạ độc! Bà nó chứ!"
Đồn cảnh sát.
Một ông già nhỏ gầy da ngăm đen cùng Lương Bân và ba Lương đứng ở trước
máy theo dõi, ánh mắt dán chặt vào người đàn ông đang bị cảnh sát thẩm
vấn ở trong phòng giám sát. Người đàn ông liên tục dùng ống tay áo quệt
mồ hôi toát ra trên trán, ánh mắt vô cùng hoang mang, miệng không ngừng
cường điệu lặp đi lặp lại việc mình không có bắt cóc ai hết.