Minh Châu Ám Đầu

Minh Châu Ám Đầu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323012

Bình chọn: 9.00/10/301 lượt.

Đầu mùa

xuân, kinh thành đắm mình trong một màn mưa phùn như sương khói.

Chiều

tối vẫn mưa lất phất, bóng đêm dần buông xuống. Đường cái ở gần Vạn Ân Phường

là nơi ầm ĩ, nhốn nháo nhất, mặt đường được lát phẳng từ những viên đá thô màu

xanh, lúc này tuyết đọng tan ra, từng phiến đá đều thấm nước ẩm ướt, hơi không

chú ý sẽ trượt chân, người đi đường đi qua cước bộ đều thong thả, chầm chậm,

cẩn thận hành tẩu.

Đột

nhiên, hai tuấn mã cao lớn ở đầu đường xuất hiện, một trước một sau rong ruổi

phi vào. Ngựa thật tốt, cao lớn cường tráng, cất vó vội vàng chạy tới, dường

như không đem dân chúng bình thường qua đường để vào mắt một chút nào.

“ Tránh ra!” lập tức giọng nói kỵ sĩ như chuông đồng thét to, roi ngựa vung lên không

trung, ba một tiếng, làm cho dân chúng cản đường né tránh, miễn thành oan hồn

khóc lóc !

“ Thổ phỉ đến sao?”

“ Chậm một chút, không thấy trên đường có người sao?

Đường là của nhà ngươi mở chắc?”

“ Vội cái gì mà vội, vội đi đầu thai sao ?”

Nhất

thời, âm thanh thầm mắng vang lên.

Hai

người mới đến không để ý tới, đôi tuấn mã chớp mắt tiến thẳng đến trước một

tiểu điếm, mới ghìm ngựa đứng lại. Người tới xoay người gọn gàng xuống ngựa,

nhìn xung quanh điếm đã đóng được một nửa.

Vốn là

người qua đường còn đang nhăn mặt né tránh, miệng còn đang mắng, giờ phút này

mới bừng tỉnh đại ngộ nói: “ A,

là tới tìm đại phu.”

Bá đạo

như thế, bất quá là vì lo lắng, dù sao mạng người như trời a

“ Đại phu đã nghỉ ngơi.” Những người đứng xem hảo tâm, nhịn không được mở miệng

khuyên nhủ, “ Lần sau đến sớm một chút. Y quán người ta quá giờ mùi liền đóng

cửa, đại phu cũng phải ăn cơm.”

“ Tức cười.” Đối phương cũng thật bá đạo, nghe vậy, chỉ cười lạnh nói: “ Thầy thuốc

như cha mẹ, rõ ràng hiện nay cũng còn mở cửa một nửa, bên trong cũng có người,

vì sao ta không thể vào?”

“ Đại khái là bệnh nhân còn chưa xem xong…”

Biểu

tình người nọ không tính nhẫn nại nghe tiếp, quăng dây cương ngựa, tiến một

bước đến thềm đá, bước vào từng bước, một mặt còn lớn giọng hô: “Liễu đại phu,

Liễu đại phu!”

Một

tiểu đồng áo xanh nghe tiếng nhanh chóng xuất hiện, nhìn xuống dưới, bước nhanh

đến ngăn đón, “ Vị đại gia này xin dừng bước ! Hôm nay đại phu không muốn xem

bệnh, lần tới...”

“ Ta ba ngày nay đã tới ba lần, mỗi lần đều đến đúng

giờ đóng cửa, lần tới cái gì! Mau kêu đại phu ra !” Người nọ nổi giận đùng đùng bước vào.

“ Nếu có bệnh bộc phát nặng, không thể chờ, đại gia có

thể đi tìm Tiền đại phu, hoặc là Điền đại phu. Y quán của bọn họ đều mở trễ,

buổi tối cũng xem bệnh.” Tiểu

đồng ôn tồn trả lời.

Vừa

nghe nói vậy, người nọ càng giận, hai mắt trừng, cả giận nói: “ Nếu không nghe

nói phía nam thành có Liễu đại phu hoa đà tái thế, y thuật rất cao minh, ta

cũng không bước vào cái nơi này! Tìm đến hắn là cho hắn mặt mũi, đừng thoái thác

nữa!”

“ Liễu đại phu hôm nay đã xem bệnh hơn mười người….”

“ Đại phu xem bệnh là để lấy tiền, có người liền xem,

chẳng lẽ còn ngại nhiều bạc sao ? Người nọ từ trong lòng lấy ra một thỏi bạc,

thô lỗ nhét vào trong lòng tiểu đồng, “ Đừng lan man nữa, mau gọi đại phu ra

đây.”

Tiểu

đồng cực kỳ khó xử, nói quanh co: “ Nhưng mà, nhưng mà……”

“ Đừng nhưng nhị nữa, ngươi nhìn bạc đi, ngươi từng

nhìn thấy nhiều bạc như vậy chưa?” Giọng người nọ càng ngày càng thô.

Bên này

thật náo nhiệt, mọi người cũng chưa chú ý đến người ngồi trên một con tuấn mã

khác.

Hắn

thủy chung không có xuống ngựa. Một thân khoác áo màu đen ngay cả nón cũng đen,

vì che mưa, vành nón kéo xuống đầu, không thấy rõ mặt mày cho lắm. Nhưng tư

thái nhất phái ưu nhàn, lạnh lạnh nhìn tùy tùng cùng tiểu đồng cãi nhau, giống

như chuyện không liên quan đến mình.

Tên tùy

tùng kia thật hung ác, mắt trừng thẳng, cổ họng hét to những lời ác độc, đem

tiểu đồng áo xanh e thẹn mắng đến không biết cãi lại như thế nào, vẫn hướng

thụt lùi vào cửa.

Đột

nhiên, cửa mở ra, chỉ thấy một cụ bà thần sắc bệnh tật đi ra, còn ho khan vài

tiếng. Đi sau cụ bà, là một gã sai vặt áo xanh khác trong y quán, một mặt giúp

cụ bà vỗ nhẹ lưng thuận khí, một mặt thấp giọng nói, tựa như dặn dò cái gì.

“ ……..Sớm muộn gì đều nhớ rõ phải ăn. Sắc thuốc đừng

sắc quá lâu, ba chén nước dùng lửa nhỏ đun đến khi còn một chén, lâu nhất

khoảng hai canh giờ. Đừng giống như lần trước đun thuốc đến cạn, phải nhớ cho

kỹ..”

Bà cụ

xấu hổ cười trừ, “ Không còn cách nào khác, ta từng này tuổi rồi, trí nhớ kém.”

“ Để con dâu bà giúp nấu thuốc, vậy chẳng phải là được

rồi?”

“ Nào có thời gian rỗi đâu ? Nó cũng rất bận rộn. Tôn

tử ta mới nhiễm phong hàn, rất phiền toái, căn bản không rời người được.”

“ Nha, nhiễm phong hàn ?” gã sai vặt thực chú ý nghe.

Mắt

thấy hai người đứng ở cửa nói liên miên, lằng nhằng không dứt, vị khách kia

không còn kiên nhẫn để chờ, hắn cố ý khụ vài cái thật lớn, thô lỗ xen mồm nói:

“ Uy, các ngươi nói nhanh chút có được không ? Còn có người chờ muốn vào gặp

đại phu xem thế nào.”

Gã sai

vặt áo xanh nghe thấy nhưng không ngừng lại, cũng không ngẩng đầu lên, vẫn kính

trọng đối với cụ


Disneyland 1972 Love the old s