
oạt lấy càng có lợi. Nàng muốn ngăn cản, lại cảm giác được ngón tay hắn bất quá mới khẽ chạm một chút,ái dịch đặc dính trong nháy mắt dính đầy ngón tay hắn.
“A! Không muốn. . . . . .” Mặc dù chỉ là ngón tay nhẹ nhàng đụng chạm nơi bí ẩn ướt đẫm, nhưng cái cảm giác khoái cảm đó tựa như dòng điện chạy qua giống như cảm giác thoải mái của nàng khi bộ ngực bị đụng chạm.
“Em bắt đầu cảm thấy hưng phấn sao?”
Hô hấp lửa nóng của hắn không ngừng phun ở bên tai nàng, một tay không ngừng vuốt ve bộ ngực nàng, một tay kia thì tại nơi bí ẩn tràn đầy ái dịch kia tà tứ trêu chọc.
“A. . . . . . Không muốn. . . . . . Dừng tay. . . . . .”
Nàng lắc lắc đầu vô lực cầu khẩn,da thịt trắng nõn cũng từ từ biến thành màu hồng đỏ mất hồn, bất luận kẻ nào cũng có thể rõ ràng nhìn ra nàng hiện tại đã ở trạng thái vô cùng hưng phấn. Giống như không cách nào chịu đựng hắn đùa giỡn,trên trán nàng có một tầng mồ hôi mỏng,mùi thơm cơ thể nhẹ đạm giống như là thuốc kích thích không ngừng truyền vào trong mũi hắn.
Khi ngón tay hắn thăm dò tiểu huyệt nổi lên trong cánh hoa kia thì thân thể Mộc Thạch Nam giống như là chạm điện,thân thể kiều diễm không ngừng cong về phía hắn.
“A. . . . . .”
Nghe được nàng phát ra tiếng kêu sợ hãi vui thích, hắn hiểu được nơi này là chỗ mẫn cảm nhất của nàng,vì thế ngón tay hắn càng thêm chuyên chú chuyển động ở địa phương nhạy cảm kia.
“Không muốn! Dừng tay. . . . . . A. . . . . .”
Mộc Thạch Nam muốn kêu hắn dừng tay, chỉ sợ khoái cảm mãnh liệt như vậy sẽ làm mình không thở nổi.
Nhưng sâu trong nội tâm lại có thanh âm nho nhỏ không hy vọng hắn dừng lại, bởi vì khoái cảm thư thái như vậy làm nàng hiểu cái gì gọi là nam nữ cùng vui mừng.
Trên ngón tay không ngừng vuốt ve,cùng theo đến là cuồn cuộn ái dịch không dứt từ trong bí huyệt chặt chẽ chảy ra. Làm nàng kiểu dâm tiếng kêu cùng đứt quãng thở dốc,nhiệt độ cơ thể Nghiêm Diễm cũng theo đó lên cao, dục hỏa thiêu đốt càng mãnh liệt.
“Muốn ta dừng tay sao?”
Hắn khàn khàn hỏi,thanh âm lộ ra khát vọng hưng phấn.
Mộc Thạch Nam cắn môi dưới nhắm mắt dùng sức gật đầu một cái.
“Hảo.”
Ngón tay hắn ngừng tà ác trêu chọc.
Mộc Thạch Nam mới thở phào một cái, lại bởi vì dị vật đột nhiên xuất hiện trong cơ thể mình mà hung hăng thở hốc vì kinh ngạc.
“Ngươi!”
“Ta làm sao có thể sẽ nghe lời như vậy,em nói có đúng hay không?”
“A. . . . . . Ngươi không thể! Rút ra. . . . . .”
Nàng giãy dụa thân thể, nhưng là hắn một tay đặt tại bụng bằng phẳng của nàng, chế trụ nửa người dưới của nàng, ngay sau đó ngón tay bắt đầu chậm rãi hướng bên trong xâm nhập.
“Không muốn. . . . . .”
Nàng run rẩy đôi môi,vẻ mặt có thay đổi. Chân mày nhíu chặt giống như thừa nhận bụng dưới truyền tới đau đớn, từ nàng vi quyết trong môi đỏ lộ ra hơi thở ngọt ngào.
“Thả lỏng, nếu không em sẽ đau hơn.”
Hắn ôn nhu ở trên mặt nàng rơi xuống mưa hôn quen thuộc, biết nàng là cô gái thuần khiết không tỳ vết.
Mặc dù nàng không phải lần đầu tiên đối với hắn mà nói không phải là trọng yếu, nhưng có thể trở thành người đàn ông đầu tiên của nàng, vẫn làm hắn cảm giác được vui mừng trước nay chưa có.
Ngón tay bị lửa nóng nhục bích thật chặc bao vây, hắn nhẹ nhàng ở trong cơ thể nàng ra vào, phối hợp một vào một ra luật động,thân thể Mộc Thạch Nam run rẩy không ngừng.
“A. . . . . . Dừng tay! Không nên như vậy. . . . . .”
“Em không thích như vầy phải không?”
“Không muốn. . . . . . Van cầu ngươi, thả ta. . . . . .”
Nàng càng ngày càng khó chịu, chỗ thừa nhận khoái cảm làm nàng sắp bất tỉnh.
Người đàn ông này rốt cuộc muốn hành hạ nàng đến mức nào mới bằng lòng bỏ qua?
Hắn cực kỳ yêu bộ dạng nàng giờ phút này. Rõ ràng cũng đã rất hưng phấn, vẫn còn muốn làm bộ, như vậy căng thẳng làm trên mặt nàng có hỗn tạp vẻ mặt buồn khổ cùng hoảng hốt, hoàn toàn thỏa mãn dục vọng chinh phục của nam nhân ở hắn.
Đầu ngón tay Nghiêm Diễm không ngừng khuấy động mật tuyền,Mộc Thạch Nam cắn chặt môi dưới vẫn tiết lộ nhiệt tình thở dốc. Cũng không chịu nổi loại hành hạ tà ác này, nàng dùng hết sức lực cuối cùng đối với hắn gầm nhẹ,
“Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào mới bằng lòng bỏ qua cho ta?”
Chỉ thấy trong mắt của hắn lóe ra tia sáng đói khát, giống như là một con báo nhìn chăm chú bị động vật nhỏ bị bắt được.
”Ta rốt cuộc muốn như thế nào?”
“Không nên chơi loại trò chơi hạ lưu này!”
Nàng cắn răng nói, thật không chịu nổi bị làm nhục như vậy.
”Nếu như ngươi nghĩ cường bạo ta liền nhanh lên một chút, không nên như vậy! Ta sẽ không phản kháng nữa. . . . . .”
Nàng coi như muốn mất đi trong sạch của mình,cũng không phải muốn mất đi tôn nghiêm! Mà không phải giống như món đồ chơi, bị hắn tà ác đùa bỡn!
“Nói cường bạo có chút hơi quá. Ta nhất định sẽ làm cho em cam tâm tình nguyện .”
Nàng quay đầu đi chỗ khác, không muốn để ý tới hắn nữa.
“Không để ý sao?”
Trong khẩu khí của hắn giống như mang theo nồng nặc tiếc nuối, làm Mộc Thạch Nam muốn đi cắn người.
“Ngươi không nên ép người quá đáng!”
Nàng vốn không muốn khóc,nhưng là nước mắt cố nén đã lâu lại không cầm được lăn xu