
g của cô, cô muốn biết
Đường Lưu Nhan rốt cuộc đang có ý đồ gì.
Quả nhiên,
bàn tay nắm lấy tay cô kia khẽ thả lỏng, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng
cười ôn nhuyễn của người đàn ông đó, ý vị thâm sâu, “Đối với người phụ
nữ mình thích dù tốt thế nào vẫn thấy không đủ .”
Lòng bàn tay Lâm Cẩm Sắt tiếp tục đổ mồ hôi lạnh.
Cái gì gọi nói dối không chớp mắt, bây giờ cô đã biết rồi.
Nghĩ đến thân là luật sư nổi danh cô mới là lật ngược phải trái, đen
trắng lẫn lộn, nhưng không ngờ người đàn ông này còn hơn cô một bậc.
Tần gia mỉm cười, ánh mắt ôn hòa hơn. Loại uy nghiêm sát khí lúc trước
khoảnh khắc này tựa hồ đã biến mất toàn bộ không còn chút nào.
Đúng lúc Lâm Cẩm Sắt bị lời nói của Đường Lưu Nhan làm cho thất điên
bát đảo, Tần gia chậm rãi mở miệng, đối tượng câu chuyện biến thành cô:
“Lâm tiểu thư, cô rất giống một người.”
Cô hơi sửng sốt, không biết phản ứng thế nào, đành phải cười lấy lệ, “A, thật không?”
Tần gia nhìn cô, ánh mắt rất xa rất xa , giống như đang xuyên qua cô để nhìn một người khác, hắn cười, giọng cười sảng khoái, “Đúng vậy, kể cả
diện mạo hay khí chất, đều rất giống.”
Trong lòng Lâm
Cẩm Sắt không hiểu lộp bộp một chút, có một chút gì đó lóe qua trong đầu cô, đáng tiếc là quá nhanh khiến cô không kịp tinh tế suy nghĩ.
Cô cười đến bình tĩnh, “Vậy sao? Thật sự quá khéo .”
Tiếng nói của cô vừa dứt, chợt nghe thấy một tiếng cười khẽ trên đỉnh
đầu, sau đó một cái bàn tay to khẽ đặt trên mái tóc cô, tinh tế vuốt ve, không nói lời nào , chỉ là một chút một chút như vậy, dường như vô cùng trìu mến vô cùng quyến luyến mái tóc như làn sóng của cô.
Tayhắn khi quyến luyến dây dưa với cô đầu ngón tay lạnh như băng.
Lâm Cẩm Sắt mím môi, không biết phải làm thế nào, cô cảm thấy ngón tay mình không khác gì đang đeo chì nặng lên.
Rất lâu sau, Đường Lưu Nhan mới ngừng nụ cười nói, “Tần gia, Cẩm Sắt là độc nhất vô nhị.”
Lâm Cẩm Sắt cúi xuống, khóe miệng dẫn ra một chút cười lạnh.
Tần gia dừng một chút, nụ cười vô cùng thâm ý phụ họa nói, “Đúng vậy,
độc nhất vô nhị.” Sau đó đem ánh mắt dời về phía cô, “Lâm tiểu thư, tôi
có một thỉnh cầu, không biết cô có đồng ý không.”
“Mời Tần gia dạy bảo.” Mặc dù cảm thấy khó hiểu, nhưng cô vẫn lễ phép trả lời.
“Nghe nói công việc của Lâm tiểu thư gần đây có chút vấn đề” Tần gia
dừng một chút, nhìn thấy biểu tình Lâm Cẩm Sắt có chút động đậy, cười,
lại tiếp tục nói, “Mà mấy năm gần đây, không gạt cô, sức khỏe tôi ngày
càng kém, rất nhiều việc tôi hữu tâm vô lực… không biết Lâm tiểu thư có
đồng ý đến giúp tôi hay không?” Ánh mắt hắn nhìn cô rất khẩn thiết ,
không có nửa chút vui đùa.
Lâm Cẩm Sắt nghe vậy kinh ngạc không thôi.
Cô với Tần gia trước mắt này, cùng lắm chỉ là có duyên gặp mặt mà thôi. Không phải hắn hồ đồ rồi chứ, chẳng lẽ chỉ vì cô giống người nào đó hắn quen biết mà ủy thác nhiệm vụ quan trọng này cho cô?
Cô không thể nói ra lời.
Qua một hồi lâu, cô mới thay đổi biểu tình trên khuôn mặt, vội vàng
cười từ chối: “Tần gia coi trọng tôi …” Cô còn chưa nói xong, đã bị một
giọng nói khác cắt ngang
“Vậy cám ơn Tần gia .”
Lâm Cẩm Sắt kinh ngạc nâng mắt về phía con người tà nghễ kia.
Chỉ thấy bàn tay Đường Lưu Nhan buông lỏng ra, nhu tình mật ý nhìn cô
một cái, sau đó đem tầm mắt dời về phía Tần gia, cười đến mức vẻ mặt
chân thành. Khi Lâm Cẩm Sắt được Đường Lưu Nhan đưa về đến hoa viên Biển đã là 9 rưỡi tối.
Gió thu thổi lạnh.
Chiếc xe đen dừng cách tiểu biệt thự của cô không xa.
Đã dừng ở đó rất lâu.
Lâm Cẩm Sắt ngồi ở ghế phó, bất đắc dĩ quay đầu nhìn qua, không thể nhịn được nữa
“Đường Lưu Nhan, rốt cục ngài muốn gì?” Lúc trước khi nói chuyện với
Tần gia, cô thực thức thời không gây hấn với hắn… mặc dù hành vi của hắn viết ba chữ rõ ràng “Lợi dụng cô”! Thậm chí đến bây giờ cô cũng không
truy hỏi hắn động cơ cùng cái gọi là nguyên nhân hậu quả… hắn còn muốn
thế nào?
Cô mở miệng bảo hắn đưa cô đến hoa viên biển xanh, hắn đồng ý với cô, nhưng mà…
Cửa xe bị khóa bằng khóa điện tử, là bắt cô phải ở lại, hay là muốn cô phải cầu xin hắn thả cô đi?
Trầm mặc nửa ngày, là không muốn nói chuyện với cô, hay là còn chưa
nghĩ ra phải dùng lí do gì thoái thác mới có thể lừa gạt trấn an cô?
Cô vô cùng giận hắn.
Bây giờ cô dường như đã trắng tay rồi, cô vô cùng sợ hãi, sợ người đàn
ông đáng sợ trước mắt này sẽ cướp đi những thứ cô vừa mới có kia.
Sợ hãi khiến toàn thân lạnh run.
Cô không biết cô đối với hắn còn có giá trị lợi dụng gì, nhưng có cần
phải giữ kín như bưng, cố làm ra vẻ huyền bí như vậy không? Mọi người
đều đã trưởng thành rồi, mọi chuyện cứ rõ ràng ra thì có gì là không
tốt. Cho dù là lợi dụng cô thì cũng phải để cho cô hiểu rõ chứ!
Hạ quyết tâm, cô nắm chặt hai tay thành quyền, cố gắng ổn định cảm xúc
của mình, chậm rãi mở miệng nói “Đường Lưu Nhan, ngài nói đi, rốt cuộc
ngài muốn tôi làm gì, tôi phải làm thế nào ngài mới vừa lòng?”
“Tối nay tôi muốn hiểu rõ tất cả, muốn tôi chết, ngài cũng phải cho tôi biết tại sao lại phải chết.”
Đường Lưu Nhan nghe vậy rốt cụ