XtGem Forum catalog
Mị Tình

Mị Tình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324685

Bình chọn: 10.00/10/468 lượt.

…”

Bóng đêm mênh mông, giọng nói hắn nhẹ như vậy, giống như bị sự yên tĩnh chôn vùi.

Lâm Cẩm Sắt đang ngủ vô tình chà sát, đem mặt vùi vào sâu hơn.

Sáng sớm hôm sau, trên bàn cơm, hai người đối diện, ăn bữa sáng.

Cơm sáng rất truyền thống của Trung Quốc. Sữa đậu nành, bánh quẩy, còn có cháo và bánh bao.

Khẽ xoa bả vai đau nhức, Lâm Cẩm Sắt buồn bực ăn bữa sáng.

Luôn luôn trừng mắt, căm giận nhìn người đàn ông đối diện đã ăn xong, đang uống nước, đọc báo.

Người đàn ông này thật đúng là không có nửa chút phong độ đàn ông! Tối

qua cô xem phim không ngờ lại ngủ mất, hắn không gọi cô dậy thì có thể

bỏ qua, nhưng lại cứ để cô ngồi ngủ như vậy trong phòng khách, làm cô bị cảm lạnh mất rồi!

Đường Lưu Nhan giống như không thấy, giống như người nhàn rỗi không bận bịu tiếp tục nhàn nhã tựa lưng vào ghế ngồi đọc báo.

Trầm mặc kỳ lạ lan tràn trên bàn cơm.

Không lâu sau, Lâm Cẩm Sắt khẩu khí trầm tĩnh, buông đũa, đẩy ra một nụ cười giả tạo, chậm rãi lên tiếng

“Nhan công tử, ngày hôm qua ngài cho tôi một tin rất vui.”

Nghe thấy cô xưng hô khác với thường ngày, người đàn ông lúc này mới

ngẩng đầu lên, con mắt nhìn về phía cô, ánh mắt chớp động hứng thú

“Em muốn nói cái gì?”

Lâm Cẩm Sắt trong lòng thầm hừ lạnh, muốn giả vờ sao? Không có cửa đâu!

Uống một ngụm sữa đậu nành, cô cười, “Tôi không biết Nhan công tử ngày

hôm qua vì sao lại ‘ly kỳ’ xuất hiện trong cuộc hẹn của tôi và Trần tiểu thư…tất nhiên, tôi cũng không có hứng thú muốn biết, nhưng mà, ” cô gài tóc vào sau vành tai, dừng ở ánh mắt hắn, “Chuyện quán bar, xin ngài

cho tôi một lý do.”

“Bằng không, quá mức thụ sủng nhược kinh, sẽ làm tôi hoảng sợ chết mất.”(thụ sủng nhược kinh: lo sợ vì được sủng quá mức)

Chỉ thấy Đường Lưu Nhan mỉm cười cười khẽ.

Lông mi hắn rất dày và đậm, khẽ khép lại, giọng nói như có như không

hàm chứa ý cười, “Lý do?” lặp lại câu hỏi, hắn chậm rãi đem tầm mắt đẩy

về phía cô.

Đối với phản ứng của hắn, Lâm Cẩm Sắt cảm thấy có chút không hiểu lắm.

Thấy cô có chút nghi hoặc và giật mình, trong mắt hắn tràn đầy trêu đùa cùng một chút lãnh liệt không dễ phát hiện.

“Lâm Cẩm Sắt, tôi nói rồi, quyền quyết định ở trên tay tôi, em không có quyền hỏi tôi lý do, tôi đưa cho em cái gì việc duy nhất em có thể làm, chỉ là nhận lấy.”

Một dòng khí lạnh chảy trên lưng cô.

Đồng thời còn có cảm giác mệt mỏi thật sâu.

Cô thậm chí có thể cảm giác được đầu ngón tay đang khẽ run lên cùng với trái tim đang chìm vào bóng đêm thật sâu.

Thật không ngờ, lúc này cô lại muốn cười .

Thì ra trên đời này, có người đàn ông tặng quà cũng cường thế đến mức đó.

Cô lại tự làm mất mặt mình .

Thật lâu sau, cô khoát tay áo, cười quyến rũ, “Tôi hiểu rồi.”

Đây là phương thức cô và hắn ở chung, hợp đồng, chủ nhân và nô lệ, mệnh lệnh và nghe theo, khống chế và chịu khống chế, đòi hỏi và bị đòi hỏi.

… Cô thiếu chút nữa đã quên mất.

“Lâm Cẩm Sắt.”

“… Ừm?”

“Cuối tuần là lễ khai trương ‘Lan’, em cùng tôi đến tham dự một chút “

“Được.”

Trả lời ngoan ngoãn, nhìn theo bóng dáng rời đi của người đàn ông đó,

Lâm Cẩm Sắt cúi đầu, không nói tiếng nào bỏ luôn bữa sáng của mình Mấy ngàn năm trước đây, lão giáo sư tổ tông của nhân dân đứng trên bờ một nhánh sông nào đó bi khái thở dài:

“Thệ giả như tư phù, bất xả trú dạ.”

(có thể hiểu là: cuộc đời như nước chảy mãi không ngừng, bất kể ngày đêm)

Thức dậy, ăn cơm, đi làm, về nhà, ngủ, rời giường…

Mỗi ngày đều ở trong cái vòng tuần hoàn buồn tẻ đó mà chậm rãi đi qua.

Đã bốn ngày Lâm Cẩm Sắt không nhìn thấy Đường Lưu Nhan. Từ ngày đó sau

khi “tan rã trong không vui trên bàn cơm “, hắn không xuất hiện ở nhà

trọ nữa.

Nhưng thật ra loại chuyện như vậy đây là lần đầu tiên xảy ra.

Rốt cuộc là có chuyện gì, Lâm Cẩm Sắt không rảnh phân thần tự hỏi. Vụ

án cô tiếp nhận, còn có mười ngày phiên toà sẽ mở, nhưng Trần Cảnh Hoa

mang tiếng là đương sự lại thủy chung không liên lạc với cô… điều này

làm cho công việc của cô không thể tiến cũng không thể lui, điều này

buộc cô phải tìm một cái chìa khóa khác.

Chuyện đã như vậy, Lâm Cẩm Sắt sẽ không tốn hơi thừa lời nữa.

Có lẽ Trần Cảnh Hoa này đầu óc toàn bã đậu hoặc là bị sét đánh rồi, cô

là biện hộ luật sư của cô ta, muốn cô ta nói ra chân tướng, tất nhiên là có đạo lý của cô…

Chỉ cần cô có thể nắm giữ toàn bộ

chân tướng của sự việc, mới có thể ” hốt thuốc đúng bệnh “, đem những

điểm đáng ngờ có thể biến thành lý lẽ, không cho công ty môi giới Thịnh

Thế bắt được nhược điểm, đồng thời lừa dối trên phiên toàn … cô lại chưa nói muốn tố cáo cô ta, cô ta sợ cái gì?

Các cô hiện

tại chính là tình thế ngàn cân treo sợi tóc, làm sao cô có thể mạo hiểm

đạp nát cái danh hiệu bấy lâu mà phiêu lưu đi làm chuyện ngu xuẩn?

Chẳng lẽ năng lực biểu đạt của cô có vấn đề, khiến cho Trần đại tiểu thư hiểu lầm cái gì rồi?

Khẽ thở dài một hơi, cô buông bút xuống, thật mạnh tựa lưng vào ghế

ngồi, ấn lên huyệt thái dương đang co rút đau đớn, không có tiến triển

gì, lại còn xuống dốc như thế, vụ án này tưởng thắng mà lại đen tối đ