Old school Easter eggs.
Mị Công Khanh

Mị Công Khanh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211963

Bình chọn: 8.5.00/10/1196 lượt.

rần gia Đại tẩu kia sao?

Giờ này khắc này, vẻ mặt hắn lo âu, vừa nói xong, hai mắt chăm chú nhìn Trần Dung có chút thất thần.

Trần Dung liếc mắt một cái thì cảm thấy chán ghét quay đầu đi.

Nàng không thèm quan tâm bước vào sân viện nhà mình.

Sau khi Tam đệ gầy yếu văn nhược kia ngẩn ngơ, hướng về phía bóng dáng Trần Dung kêu lên: “Trần thị A Dung, muội không có lương tâm sao? Ta nói,

Đại huynh của muội bị kẻ côn đồ bắt đi rồi. Bọn họ còn muốn chặt tay Đại huynh nhà muội đó.”

Lúc này, Trần Dung và Thượng tẩu đã trước

sau vào sân. Nghe thấy người nọ kêu gào, Trần Dung dừng chân, lạnh lùng

nói: “Ta nay đã là nữ quan bệ hạ thân phong.” Nàng quay đầu, lấy một

loại ánh mắt từ trên cao nhìn xuống tiếp lời: “Ngươi đi nói cho kẻ đó

biết, nếu không muốn liên lụy người nhà, không muốn thi cốt không còn,

đừng nói là chặt bỏ một bàn tay, ngay cả chặt hết chân tay hắn thì đều

có thể.”

Lời của nàng vừa dứt, đại môn ‘sầm’ một tiếng bị đóng lại.

Tam đệ ngơ ngác đứng ở ngoài cửa, nhìn chằm chằm đại môn một lúc, hắn vẫn mang vẻ mặt không dám tin.

Trần Dung vừa vào sân, liền hỏi Bình ẩu canh giữ trong nhà: “Người bảo vệ Đại huynh ta có trở về bẩm báo gì không?”

Bình ẩu lắc đầu nói: “Không có. Nữ lang không phải đã nói sao? Nếu hết thảy bình an thì không cần trở về bẩm báo.”

Trần Dung gật gật đầu, nói với Thượng tẩu: “Tẩu, sau khi ngươi đỗ xe ngựa

thì đi ra ngoài một chuyến, tìm được người của chúng ta, truyền lời của

ta, khi đêm dài nhàn tĩnh che mặt vào, bắt hai huynh đệ của Đại tẩu ta

đánh cho một trận, đánh nặng chút, để bọn họ nằm mười ngày một tháng mới được.”

Lúc này Thượng tẩu không hề do dự, Bình thành bị vây

công, người ở đó cũng có chút hùng hổ tuyệt tình, hơn nữa trên đường đi

về phía nam, lão cũng đã kiến thức nhiều chuyện. Có thể nói, lão đối với mệnh lệnh này của Trần Dung, chẳng những không bài xích ngược lại vô

cùng đồng ý. Sau khi lĩnh mệnh liền rời đi nhanh như bay.

Đảo mắt, lại là hai ngày trôi qua.

Chạng vạng, Bình ẩu đi đến phía sau Trần Dung, nhẹ giọng bẩm: “Nữ lang, ban ngày lang quân đã tới.”

Trần Dung quay đầu, nhẹ giọng hỏi: “Chuyện gì?”

Bình ẩu thấp giọng nói: “Lang quân lải nhải hồi lâu, nói cái gì tuy rằng phụ nhân kia thô bỉ không chịu nổi, tính cả huynh đệ của ả cũng không phải

người được việc, nhưng mà, lúc trước lang quân vừa tới Kiến Khang, chẳng những nhiễm bệnh nặng, còn nghèo khó không chịu nổi. Nếu không phải

được nhạc phụ thu lưu, được phụ nhân kia chiếu cố, ngài cũng sẽ không

sống đến ngày hôm nay. Ngài nói, về sau ngài sẽ quản giáo bọn họ cho

tốt. Nữ lang chịu sự chú ý của mọi người, mặc kệ là làm người hay là làm việc nên cẩn thận một chút, trăm ngàn lần đừng để người ta lợi dụng cái gì.”

Bình ẩu nói tới đây, hạ giọng nói với vẻ chần chứ: “Nữ

lang, lang quân nhất định là đoán ra được chuyện đó. Ngài còn nói hai

huynh đệ kia nằm ở trên giường không thể động đậy, thỉnh đại phu đến nói là một người bị đánh gãy xương sườn, một người bị gãy xương đùi, còn

nói phải nằm mất mấy tháng.”

Trần Dung nghe đến đó không chút để ý tươi cười, nàng cởi xuống búi tóc, chậm rãi nói: “Đại huynh của ta từ nhỏ đã nhân từ nương tay …… Huynh ấy không biết, hôm nay Tam đệ kia dám dùng sự an toàn của huynh ấy gạt ta đi ra ngoài, ngày mai bọn họ sẽ dám chặt bỏ đầu Đại huynh ta đến đòi chút tang phí, ta thật sự không thể

nuông chiều.”

Trần Dung nói xong, lắc đầu, cười nói: “Được rồi, không nói chuyện này nữa.”

Bình ẩu thấy nàng mất hứng thì vội vàng chuyên tâm giúp nàng chải tóc.

Thánh chỉ của Hoàng Đế ước chừng qua thêm bốn ngày mới được đưa tới. Tiếp

thánh chỉ, tiếp nhận đạo bào hoàng gia ban cho, trước mặt mọi người,

Trần Dung một lần nữa vấn thành búi tóc đạo cô, dưới sự hộ tống của

hoàng gia thị vệ ngồi xe ngựa, mang theo hành lý, chậm rãi đi về phía

Tây Sơn đạo quan.

Một ngày này, đúng là ngày xuân ánh mặt trời rực rỡ, cành liễu xanh um.

Xe ngựa chậm rãi đi, hai bên du khách như nước.

Chỉ chốc lát, đoàn xe đi tới Tây Sơn.

Tây Sơn đạo quan ở giữa sườn núi, xuyên qua rừng cây nhỏ có thể nhìn thấy

mái cong của đạo quan. Cho dù mới chỉ đầu mùa xuân, nơi này đã tràn ngập sắc xanh, tiếng đàn tiếng ca không dứt.

Trần Dung bước xuống xe ngựa, dưới sự hộ tống của nhóm hoàng gia hộ vệ chậm rãi đi về phía đạo quan.

Sơn đạo uốn lượn, trên đường rải đá có cỏ mọc khắp nơi. Chuyển qua một

triền núi, mười mấy đệ tử quý tộc có cuộc sống an nhàn nhất tề nhìn về

phía Trần Dung.

Nhìn Trần Dung mặc đạo bào rộng thùng thình lại

dấu không nổi vẻ phong lưu diễm sắc, một thiếu niên trên mặt phủ phấn tú lệ cười nói: “Hay cho một tiểu mỹ nhân Hoằng Vận Tử, hay cho một danh

hào Hoằng Vận Tử, đúng là nói hết chỗ khiến người ta lưu luyến tiểu mỹ

nhân này.”

Lời của hắn vừa dứt, một thanh niên khác tầm 20 tuổi

cao gầy cười nói: “Ta cảm thấy chữ Vận dùng ở trên người nàng rất thanh

nhã cao khiết, không bằng dùng một chữ Mị. Không đúng, chữ Mị quá mức

diễm tục, nữ lang này cũng có nét phong lưu, chậc chậc, ta cũng không

biết nên hình dung nàng thế nào.”

Trong tiếng nói chuyện c