
chặc chẽ . Có tiền riêng cũng là bình thường. . . . . .
"Mẹ, con
không muốn, mẹ giữ đi, con có thể làm việc ở bên đó. . . . . ." An Tâm Á cười khổ, cô là nhất định phải lưu lạc bên ngoài rồi.
Không cho phép trở lại, những lời này giống như một ma chú, gắt gao áp đảo An Tâm Á.
"Cầm. . . . . ." An Như Ý thái độ rất cường ngạnh nhét về trong tay cô, An
Tâm Á thở dài không thể làm gì khác hơn là nhận lấy, qua kiểm an, lưu
luyến lên máy bay.
An Như Ý rốt cuộc không kiềm chế được, Tâm Á, không nên trách mẹ, không nên trách mẹ. . . . . .
Bà rất nóng lòng, lập tức đưa con gái đi, một ngày cũng không còn đợi
được. Nhất định phải đưa đi. . . . . . Không cho phép trở về nữa. . . . . . Không cần trở về nữa. . . . . .
Bà khóc lóc nức nở, đây là sự lựa chọn bất đắc dĩ . . . . . .
*
Ánh tà dương chiếu vào lầu cao nhất 'phòng cho tổng thống', một người đàn
ông trần truồng chỉ có một cái mền bị kéo tới eo, nửa người trên cường
tráng tạo cho người cảm giác lực lượng, ánh mặt trời chiếu vào trên da
thịt, tạo nên một loại ánh sáng chói mắt.
Trình Quân Hạo chính là như thế, anh là trời sanh đã phong lưu đa tình, trong muôn hoa qua,
phiến lá không dính thân. Chỉ là tối hôm qua, có chút ngoại lệ, từ trước đến giờ anh là lần đầu tiên hôn một người phụ nữ, cũng may người phụ nữ này không làm cho anh thất vọng, là một người con gái, rất trẻ trung,
môi rất mềm mại, rất hợp khẩu vị của anh,như món ngon cực phẩm. . . . . .
Anh hé mắt, xoay người ôm lấy bên kia giường, lại chụp hụt, anh kích động,
liền bò dậy, nhìn giường trống không lành lạnh, có chút im lặng, cô đi
rồi? ! Thật đúng là sớm, nâng đồng hồ lên nhìn thời gian, mới 9h sáng. . . . . .
Anh huýt sáo, đứng dậy, tắm mặc quần áo, liếc thấy trên
tủ đầu giường tờ giấy, lấy tới nhìn, là nét chử xinh đẹp: giao dịch hoàn thành, hai bên không thiếu nợ nhau!
Hai bên không thiếu nợ nhau? ! Nằm mơ đi. Trình Quân Hạo híp mắt xấu xa nghĩ, đoạt đi nụ hôn đầu của Trình Quân Hạo ta rồi nghĩ hai bên không thiếu nợ nhau, đó là chuyện
tuyệt đối không thể nào. . . . . .
An Tâm Á, kế nữ Chu thị tập đoàn Chu Hoài, tìm rất dễ dàng, trốn không thoát lòng bàn tay của anh. . . . . .
Nhất thời tâm tình rất tốt, ăn mặc chỉnh tề, trực tiếp trở về Trình thị,
chạy thẳng tới phòng làm việc của tổng giám đốc. Gọi thư ký tới, "Chuyện bên Chu thị làm như thế nào rồi?"
"Đã làm xong theo như tổng giám đốc phân phó. . . . . ." Thư ký nghiêm chính mà cung kính.
"Điện thoại cho Chu Hoài rồi thông cho tôi. . . . . ."
"Vâng" thư ký âm thầm kinh ngạc, Chu thị chỉ là một công ty rất nhỏ, thế nào
khiến tổng giám đốc đại động can qua, tự mình phân phó? ! Chỉ là, suy
nghĩ riêng của tổng giám đốc anh không thể đoán được .
Trình Quân Hạo một lòng muốn An Tâm Á, lại không biết cô đã ở trên máy bay bay đi Luân Đôn. . . . . . Lần này Chu Hoài là bị An Tâm Á hại chết, đắc tội Vương lão, lúc cô đi theo Trình nhị thiếu gia, Chu Hoài Phủ liền oán An Tâm Á không có ánh mắt, Trình nhị thiếu gia là ai chứ? ! Chỉ là bị chơi đùa. . . . . .
Nhưng sau khi trở về từ tối hôm qua, nhận được điện thoại, Trình thị tập đoàn đã đầu tư Chu thị, Chu Hoài mừng rỡ như điên , thì ra nha đầu An Tâm Á này ngược lại có mắt vô cùng, tìm được một người vừa đẹp trai lại có thế lực, ít nhất trẻ tuổi hơn so với Vương lão, Chu Hoài âm thầm nghĩ , cái Tiểu tiện nha đầu này không chỉ biết chọn người lên giường, mà còn làm xong chuyện.
Trong lòng của hắn cao hứng trở lại, chỉ là khổ cho Chu Chỉ Vân, tối hôm qua vốn là thuận tiện muốn mang nó giới thiệu cho Trình nhị thiếu gia biết, không ngờ tới lại xảy ra chuyện này. . . . . .
Chu Hoài nghĩ, chỉ cần chuyện này có thể giải quyết, những thứ khác không quan trọng.
Cộng thêm, lại mới vừa nhận được điện thoại của Trình nhị thiếu gia, nói muốn tới nhà hắn làm khách, cái này lại dọa sợ Chu Hoài, nhưng cảm thấy Chu Chỉ Vân có hi vọng rồi, tuy nhiên tâm thần thấp thỏm nghĩ đến anh có thể là đến tìm An Tâm Á , nhất thời rối ren , vội vàng chạy về nhà . Nôn nóng sốt ruột hỏi xem Tâm Á ở nơi nào? !
Quản gia cùng các người hầu hai mắt nhìn nhau, "Phu nhân mang theo nhị tiểu thư ra ngoài. . . . . ."
Nói vừa dứt âm, An Như Ý liền từ bên ngoài về tới, trong mắt vẫn còn vướng lệ nóng, đã khóc. Chu Hoài cũng không quan tâm, chỉ bắt lấy tay của bà, bức bách hỏi, "An Tâm Á đâu? Ở nơi nào? ! Một hồi Trình nhị thiếu gia tới, bà lập tức bảo cô ta về đây. . . . . . Nhanh lên một chút. . . . . ."
". . . . . ." An Như Ý mấp mấy miệng, cái gì cũng không phát ra được, bờ môi run rẩy, tay cũng không nghe lời, cả người đều run rẩy, rất kích động, Trình nhị thiếu gia, nhị thiếu gia. . . . . .
Không, không. . . . . . May mà chỉ là anh em họ, không được, đây là nghiệt duyên, bà phải bóp chết ngây từ trong trứng nước.
An Như Ý sắc mặt tái nhợt, thanh âm Chu Hoài rất lớn, thần sắc kích động hầm hừ, tâm tình thấp thỏm. Chu Chỉ Vân xuống, "Cha, cha tìm cái con tiện nha đầu đó làm cái gì, nó đi rồi, bị bà ta đưa đi du học. . . . . ."
Chu Hoài hoảng hốt, "Đi đâu? Nói. . . . . ." Hơi sức rất lớn, bóp An N