
hiền thầy không cần bắt cóc con tôi đi chơi mà có miệng cũng không báo
một tiếng. . . . . ."
". . . . . ." Đêm 13 muốn rơi nước mắt."Lần sau nhất định sẽ gọi điện thoại xin phép tiểu thư An. . . . . ." Biểu
hiện cho thấy là cũng rất hối tiếc về sai lầm của mình.
An Bình hắc hắc cười xấu xa, An Tĩnh giống như cô vợ nhỏ nghe lời đứng bênh cạnh An Bình, tuy ý An Bình làm chủ.
"Đói bụng rồi, ăn cơm thôi. . . . . ." Đêm 13 nịnh nọt mà nói, "Coi như là
xin lỗi cho chuyện lần này, tiểu thư An, lần này là tôi mời. . . . . ."
An Tâm Á lúc này mới cười híp mắt nói: "Lần sau không tái diễn chuyện này nữa là tốt rồi. . . . . ."
An Bình An Tĩnh đầu đầy hắc tuyền, quả nhiên là dễ dụ.
An Tâm Á khó có được một người mời ăn cơm, quả quyết không chọn một nhà
hàng bình thường mà phải chọn một nhà hàng cao cấp, một mặt nham hiểm
dặn An Bình An Tĩnh, "Dùng sức mà ăn, phải chọn những món đắt nhất, ai
bảo tên thầy giáo xấu bụng này dám bắt cóc các con. . . . . ."
". . . . . ." Hai bảo bối cũng nhau im lặng, làm ơn, muốn Đêm 13 phá sản vì một bữa cơm sao, vậy đơn giản là không có khả năng.
Hai anh em bình tĩnh ưu nhã ăn cơm, An Tâm Á ăn như hổ đói, Đêm 13. . . . . . Rất quỷ dị, nhưng mà anh đã tận mắt thấy ảnh hỏa thân của cô, sao có
thể không quỷ dị được, muốn bình tĩnh cũng bình tĩnh không được nửa là.
Khuôn mặt này, làm cho người ta sợ hãi vô cùng. Cả đêm Trình Quân Hạo xử lý sự cố kho hàng bị nổ nhưng mọi chuyện lại rất im lặng, Con Muỗi chỉ bắt được mấy người gây án đốt lửa, nhưng cái gì cũng hỏi không ra , Trình lão làm rất kín đáo.
Trình Quan Hạo lạnh lẽo cười một tiếng, lão già, dám động đến con trai của anh, anh sẽ lấy con trai yêu quý hắn ra chịu trận.
"Tìm Trình đại thiếu cho tôi, hắn gần đây không phải đang cần thuốc phiện để hút sao? !" Trình Quân Hạo nở nụ cười giả tạo lãnh khốc, "Tôi để cho hắn hút đủ. . . . . ."
Con Muỗi cũng rất giận dữ, vừa đúng lúc có thể hả giận, hắn đương nhiên hỗ trợ đắc lực.
Việc Trình đại thiếu hít thuốc phiện cũng là bọn họ tìm người dụ dỗ, hôm nay muốn bắt hắn chịu trận, chỉ trách Trình lão, không trách được bọn họ. . . . . .
Sự kiện lần này, làm cho quan hệ giữa Trình lão cùng Trình Quân Hạo đang duy trì tình trạng bằng mặt không bằng lòng nhanh chống vỡ vụn, hai người đang âm thầm đấu đá chuyển thành công khai đối đầu. Ngay cả quan hệ bình thản ngoài mặt cũng không duy trì nửa.
Trong lòng Trình Quân Hạo sâu hận, thù mới hận cũ toàn bộ trào ra, anh nhất định phải vì mẹ cùng con trai báo thù.
Lâm Khả Nhân được cho uống thuốc giải, tỉnh táo lại, kinh sợ quá độ, vừa nhìn thấy Trình Quân Hạo cùng Trình Khả Khả đều ở bên cạnh, nhất thời vui mừng không thôi, vui quá mà khóc, "Quân Hạo, Khả Khả. . . . . ."
"Không sao. . . . . ." Trình Quân Hạo trầm ngâm, "Từ nay về sau cô cũng ở đây đi, rất an toàn. . . . . ."
Lâm Khả Nhân vui mừng, "Quân Hạo, anh nói là về sau chúng ta ở đây cùng với nhau sao? !"
". . . . . . Ừ." Trình Quân Hạo gật đầu một cái, "Chổ này là biệt thự riêng của tôi, có người chăm sóc, cũng có hộ vệ, không cần lo lắng chuyện như hôm nay sẽ xảy ra nữa, ta tuyệt đối không để cho loại chuyện như vậy xảy ra lần thứ hai. . . . . ."
"Quân Hạo. . . . . ." Lâm Khả Nhân cảm động rơi lệ, cô rốt cuộc có thể cùng anh quang minh chính đại ở cùng nhau, dù còn chưa có danh phận. Cô biết rằng, cô sẽ không có danh phận , bởi vì sự gièm pha này. . . . . . Cô từng là mẹ kế của anh.
Nhưng chỉ cần có thể ở bên cạnh anh, như vậy là đủ rồi, Lâm Khả Nhân yên lặng cảm tạ trời xanh.
Bọn họ còn có Khả Khả. . . . . .
Cô vội vàng gạt lệ, ôm lấy Khả Khả, nhìn cậu bình an, cô rốt cuộc yên tâm, dụ dỗ nói, "Khả Khả, về sau đừng có gọi anh trai nửa, phải gọi là cha. . . . . ."
Trình Khả Khả mờ mịt, "Cha? Anh trai chính là cha sao? !"
Một cậu bé như cậu căn bản không hiểu.
Trình Quân Hạo sờ đầu cậu, "Đúng, về sau gọi ta cha, con chỉ có ta là cha. . . . . ."
Trình Khả Khả mặc dù không hiểu, tuy nhiên nó cao hứng vô cùng, nhảy vào trong ngực anh, "Cha, Khả Khả thích cha nhất. . . . . ."
Trình Quân Hạo cười ấm áp một tiếng, ánh mắt thù hận tan mất không ít, Lâm Khả Nhân ôm Khả Khả ổ vào trong ngực của anh, híp mắt, anh đã tắm rửa, mùi trên người không thấy. . . . . .
Vẫn có chút đau lòng. Người phụ nữ khác ư, rốt cuộc là loại phụ nữ nào? ! Đêm 13 khóc lớn, ôm bắp chân An Bình, khoa
trương nói: "Trữ Trữ, cậu thật muốn đem tôi đuổi đi sao? ! Ô ô, tôi muốn ngủ với cậu. . . . . ."
An Bình giận, khinh thường dùng ngón út đẩy hắn, "Đủ rồi cút thật xa cho tôi. . . . . ."
Đêm 13 càng khóc lớn, "Trữ Trữ, cậu thật không có lương tâm a, lợi dụng con người xong sau khi toàn vẹn về nhà, lại liền đuổi người ta đi. . . . .
."
". . . . . ." An Tĩnh im lặng, nhìn bên cạnh An Tâm Á đang bị
hóa đá, cẩn thận an ủi cô, "Mẹ, thầy giáo có hơi chút biến thái. . . . . ."
An Tâm Á khóe miệng giật giật, mẹ nó, làm gì mà chỉ “có hơi
chút“, là cực kỳ biến thái, cô cực kỳ mất kiên nhẩn, trực tiếp tiến lên, không chút khách khí ôm cổ áo của hắn ném ra ngoài cửa, "Đi về nhà. . . . . ."
"Phanh. . . . .