
cả nóc nhà cũng rớt mấy miếng xuống, viên ngói toàn bộ nện vào trên người của hai người, vừa bụi bậm mù mịt một mảnh, hai người trông rất nhếch nhác.
An Bìinh An Tĩnh ở bên này không có lương tâm cười lớn, Đêm giận, ôm lấy hai người, chạy ra khỏi đống lửa, "Cười nữa, trở về đánh vào mông. . . . . ."
Trình Quân Hạo mất hồn ôm lấy Khả Khả, cũng đi ra ngoài, nhìn ba người nói đùa, lướt qua một chút suy nghĩ mơ hồ, tâm nhột khó nhịn.
"Anh trai. . . . . ." Trình Khả Khả ôm chặt lấy cổ anh, thở phào nhẹ nhõm, "Thoát được. . . . . ."
Trình Quân Hạo lấy lại tinh thần, ôm chặt cậu nói, "Không sao. . . . . ."
Hai người mang theo ba đứa bé ra ngoài, thân thể run lên, một thân bụi rơi xuống, đang tinh thần mất mát rối loạn, Con Muỗi mang người vui mừng vọt tới, "Anh hai. . . . . . Tốt quá anh không có việc gì. . . . . ."
Con Muỗi hốc mắt hồng hồng, "Tiểu thiếu gia cũng không có chuyện. . . . . ." Thấy Đêm 13 bọn họ, "Bọn họ là. . . . . ."
Trình Quân Hạo thần sắc nghiêm nghị, "Tôi không sao, các ngươi đi tìm người, những người đó nếu dám đốt lửa, nhất định còn chưa chạy xa được, bắt được người lại nói. . . . . ."
"Phải . . . . ." Con Muỗi kinh ngạc liếc Đêm 13 một cái, rồi phân phó người đi bắt người, đối với Đêm 13 vẫn là không yên lòng, không dám rời bên cạnh Trình Quân Hạo, vẻ mặt đề phòng.
"Hôm nay cám ơn người. . . . . ." Trình Quân Hạo luôn luôn ân oán rõ ràng, "Muốn cảm tạ cái gì, tôi có thể cho. . . . . ."
Đêm 13 liếc mắt, "Không cần, chỉ là về sau bắt cóc cái gì, chớ liên lụy Trữ Trữ và Lẳng Lặng. . . . . ."
Hắn hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi, mười bước đi thẳng, mới khó chịu oán trách, " Trữ Trữ, Lẳng Lặng, không thể không nói, cha của các ngươi chẳng chút thú vị, các ngươi thật muốn đem mẹ mình ném cho hắn, mẹ kiếp, còn không bằng cho ta đi. . . . . ."
"Chớ hòng mơ tưởng. . . . . ." An Bình trực tiếp từ chối.
Đêm 13 muốn rơi nước mắt, An Tĩnh xoa xoa đầu của hắn an ủi hắn, "Không có việc gì á..., ngộ nhỡ mẹ thật không thích ông ấy, ta có thể ngoại lệ đem mẹ cho ngươi. . . . . ."
"Nhé. . . . . ." Đêm 13 kích động hôn An Tĩnh một cái, "Chỉ có bảo bối Lẳng Lặng là cực kỳ đáng yêu. . . . . ."
An Bình quay đầu lại liếc mắt nhìn Trình Quân Hạo, anh vẫn còn đang ngẩn người, An Bình mỉm cười, ước chừng hôm nay đối với anh mà nói vẫn là một sự kích động rất lớn? !
"Anh hai. . . . . . Anh có bị thương không? Nhanh chóng mang tiểu thiếu gia trở về gặp bác sĩ. . . . . ." Con Muỗi khẩn trương hỏi Trình Quân Hạo tinh thần vẫn còn đang sửng sốt.
"Bọn họ. . . . . ." Trình Quân Hạo mất hồn hỏi Con Muỗi, "Nhìn thấy mặt đôi song sinh kia không? !"
". . . . . ." Con Muỗi sững sờ, đầu tóc mặt mũi toàn tro bụi thấy thế nào? !
"Bọn họ là ai? !" Trình Quân Hạo tiếp tục sững sờ, Con Muỗi tiếp tục mờ mịt.
"Tra cho tôi người đàn ông kia. . . . . ." Trình Quân Hạo mang chút lo lắng nói: "Còn có hai đứa bé kia. . . . . ."
Người đàn ông kia biết mình là ai, còn mang theo hai đứa bé giống Khả Khả như thế, này chân tướng. . . . . . Làm cho anh nghĩ đến có phần hoản loạn.
Trình Quân Hạo tâm nhột khó nhịn, rất muốn khẩn cấp biết được là xảy ra chuyện gì. ". . . . . . Vâng." Con Muỗi lệ con mắt, người nguồn gốc không rõ làm sao tra? ! Ô ô. . . . . .
"Đi về nghỉ ngơi trước đi, anh hai, nơi này để tôi dọn dẹp. . . . . ." Con
Muỗi vội vàng đưa bọn họ lên xe, tự mình làm người hộ tống trở về, chỉ
sợ lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Trình Quân Hạo ôm chặt Khả
Khả, nhíu mày, hai khuôn mặt nhỏ nhắn đó. . . . . . Làm sao sẽ giống anh đến như thế, trong óc một chút đầu mối cũng không có. . . . . . Chuyện
gì xảy ra đây? !
*
"Mẹ. . . . . ." An Bình đầu tiên dùng điện thoại của Đêm 13 gọi cho An Tâm Á.
An Tâm Á tới lúc gấp rút muốn khóc, vừa nghe thấy điện thoại của An Bình
liền tức giận, "Tiểu tử chết toi, con mang em đi đến nơi nào rồi hả ?
Con có biết mẹ rất lo lắng hay không. . . . . ."
"Mẹ, thật xin
lỗi. Đừng nóng giận a, chúng con ở bên ngoài chơi, nhất thời quên thời
gian. . . . . ." An Bình nói dối, "Chúng con lập tức trở lại, mẹ không
nên gấp gáp. . . . . ."
An Tâm Á lòng yên tĩnh xuống, "Các con đang ở đâu? Mẹ tới đón các con. . . . . ."
"Không cần, mẹ, mẹ về nhà trước ăn cơm, con cùng Lẳng Lặng lập tức trở về. . . . . ." An Bình cười híp mắt dụ dỗ cô.
". . . . . ." An Tâm Á lặng yên, hồi lâu, "Trong nhà không có làm cơm. . . . . ."
". . . . . ." An Bình im lặng, giựt giựt khóe miệng, "Vậy chờ chúng con trở về, đi ra ngoài ăn. . . . . ."
Cúp điện thoại, An Bình vô lực hạ bả vai xuống, haiz … , mẹ cậu, thật sự là vô cùng đặc biệt. Đêm 13 ở bên kia cười xấu xa, "Trữ Trữ, bản lãnh nói
dối của cậu càng ngày càng cao rồi, đừng làm hư Lẳng Lặng. . . . . ."
Một đôi mắt nhỏ liếc qua, "Cái này gọi là lời nói dối có ý tốt, có hiểu hay không? !"
Đêm 13 囧.
"Anh hai, trước tiên tìm chổ rửa mặt một cái rồi trở về nhà thôi, nếu không
mẹ sẽ lo lắng đến chết. . . . . ." An Tĩnh liếc mắt nhìn bộ dáng mình
đầu đầy bụi đất, có chút im lặng.
An Bình, Đêm 13 tỏ ra đồng ý, "Tắm thơm ngào ngạt về nhà gặp mẹ các