Snack's 1967
Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha

Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325524

Bình chọn: 7.5.00/10/552 lượt.

ực sau lưng khiến Đường Kiến Tâm không kịp phòng bị đè xuống, hai người mắt đối mắt, mũi đối mũi, đương nhiên, môi cũng đối môi luôn...

Thời gian như ngừng lại tức thì, rất là thần kỳ. Những pha quay chậm trên TV không ngờ cũng xuất hiện ở trên người Đường Kiến Tâm, cặp mắt mở to không thể tin nổi! Cô có thể thấy rất rõ cặp lông mi dày đen nhánh khiến mọi phụ nữ đố kỵ của anh. Tiểu Ngải hoàn toàn không ngờ được tai họa mà mình gây ra, khi mà cái cống ngầm hoàn toàn bị bịt kín, cô chỉ dựa theo lực lượng của chị mà lao ra ngoài, hoàn toàn không thấy rõ mình đã va vào lưng Đường Kiến Tâm. Nhớ lại thanh âm chấn động sau lưng thì chân cô lại trượt một cái, nặng nè đánh úp lên lưng Đường Kiến Tâm!

Mà hai người bên dưới cô ấy do "không cẩn thận" mà mũi đụng chéo nhau khiến môi càng dán chặt môi! "Ưm", gắn bó tới mức đụng vào răng đối phương khiến Đường Kiến Tâm cau mày, mó-a, răng anh ta làm bằng sắt hả, sao cứng thế! Đương nhiên, đây cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là cô và môi anh ta như càng hút chặt lấy nhau hơn!

Hai người cứ mắt lớn trừng mắt nhỏ, tới hai giây sau thì Đường Kiến Tâm mới ý thức được tình hình, mặt đỏ lừ. Cô uốn éo người, vừa muốn bảo Tiểu Ngải đứng lên thì cặp mắt nhìn chòng chọc vào anh bạn bên dưới, trong mắt như đang có một ngọn lửa đang nhảy nhót...

Anh ta anh ta anh ta dám... Vừa nghĩ tới cảm xúc trên môi, Đường Kiến Tâm tức giận đến mức cổ cũng đỏ ửng!

Lôi Khiếu Thiên rất vui vẻ, mắt cong cong. Anh chưa bao giờ biết hóa ra hôn là như thế này đó, môi cô ấy thật ấm, thật nóng... Ầy, nếu răng mà không cắn môi ah thì tốt rồi. Mặc dù chút đau nhức ấy hoàn toàn có thể bỏ qua!

Anh rất muốn cám ơn cô em gái kia, nếu không phải cô ấy đè xuống thì chắc anh cũng không được nếm hương vị cặp môi của cô đâu. Được rồi, chờ sau khi anh về sẽ ghi nhớ công lao này, không truy cứu tội cô ấy gây xích mích quan hệ giữa anh và tiểu Tâm Nhi nữa! Khóe miệng Lôi Khiếu Thiên càng mở rộng ra, tâm tình rất là tốt!

Tốt đến mức cảm thấy cơn rất bỏng trên lưng cũng hạnh phúc luôn!

"Ưm!" Tên khốn, lại sàm sỡ cô. Hai tròng mắt Đường Kiến Tâm bốc hỏa, trừng mắt nhìn anh bạn nằm dưới, ngọn lửa kia chiếu lên khóe miệng Lôi Khiếu Thiên, hận không thể xé nát nó ra!

Cô lớn từng này mà chưa từng bị một ai đó chiếm tiện nghi tới lần thứ n trong một giờ đồng hồ! Dĩ nhiên, với cô, cầm tay cũng coi là chiếm tiện nghi! Chỉ cần đụng chạm vào người cô thì đều coi là chiếm tiện nghi hết!

Mắt Tiểu Ngải đầy sao trời, chờ tiếng ầm sau lưng dừng lại, cô ấy mới đứng dậy, lăn người sang một bên, đỡ trán thở dốc: "Phù, còn... Còn... Tốt... Thoát rồi!" Má ơi, nếu còn chạy thêm nữa, không cần phải chôn thì cô cũng chết vì thiếu dưỡng khí rồi!

Lúc Tiểu Ngải xuống khỏi người, tay trái Đường Kiến Tâm chống đất, tay phải thì hỏa tốc vung tới, tiếng "bốp" vang vọng khắp khe núi. Lôi Khiếu Thiên bị đánh quay mặt sang một bên, tức khắc mặt lạnh lại, chút nhu tình vừa rồi liền bay đi không dấu vết. Chờ khi anh quay mặt lại thì Đường Kiến Tâm đã sớm đứng dậy!

Lôi Khiếu Thiên đứng thẳng trước mặt Đường Kiến Tâm, nhìn chằm chằm vào cô, cả người lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi, lạnh lùng lên tiếng như đang xác nhận lại cái tát kia không phải là ảo giác của anh:

- Em đánh tôi!

Chết tiệt, anh lớn như vậy mà đã bị người ta đánh bao giờ đâu, lại còn là một cô gái nữa chứ! Ngay cả dì nhỏ của anh còn không nỡ đánh anh chút nào, mà cô ấy, cô gái mà anh yêu muốn ôm vào lòng cưng chiều lại có thể tát anh không chút lưu tình ngay lúc anh vui vẻ nhất! Lôi Khiếu Thiên nghiến răng kèn kẹt, trên tràn có thể thấy rõ gân xanh hiện lên, hai bên thái dương giật giật, tay nắm chặt lại. Không cần soi gương cũng biết, cơn đau rát nóng trên mặt đã nói cho anh, giờ này mặt anh chắc chắn là sưng lên rồi!

CHƯƠNG 70.5:

Đường Kiến Tâm cũng lạnh lùng trừng mắt với Lôi Khiếu Thiên, không chịu yếu kém! Con mẹ nó, anh ta sàm sỡ cô, cô đánh mà cũng không được hả? Đây là cái đạo lý gì thế?

Hai người cứ trừng mắt nhìn nhau, bầu không khí xung quanh cứ thấp dần. Tiểu Ngải lạnh cả người, chỉ cảm thấy không khí đang dần trở nên loãng đi, sự lạnh lẽo khiến cô ấy nổi da gà khắp người, bầu không khí khiến cô ấy khó thể, cô rất muốn hét lên với người đàn ông kia. Thế nhưng, môi cô run cầm cập lại không phát ra được tiếng nào!

Cuộc đấu mắt này khiến cô ấy sinh ra sự sợ hãi từ tận đáy lòng!

- Vậy thì sao? - Có bản lĩnh thì anh đánh lại tôi này! Đường Kiến Tâm hừ lạnh, mắt đầy sự trào phúng!

Lôi Khiếu Thiên trừng trừng nhìn cặp mắt giễu cợt kia, cố gắng đè nén lửa giận đang trào lên tận não lại. Anh tự nói với mình, phải tỉnh táo, phải tỉnh táo! Một hồi lâu sau mới thản nhiên lên tiếng:

- Được lắm, trên đời này, em là người đầu tiên dám đánh tôi! - Không phải phụ nữ!

- Tôi có cần phải nói cám ơn anh vì đã cho tôi vinh hạnh này không đây?

Đường Kiến Tâm không thèm nháy mắt nhìn lại anh, giọng lộ rõ vẻ coi thường. Anh ta cho cô là người đầu tiên, cô còn khinh đây này, đánh anh ta không những bẩn tay mình mà còn phải chịu đau nữa!

Thấy sự coi thường trong mắt cô, Lôi Khiế