
uyễn hiện tại rất yếu ớt ôm vào trong lòng, anh biết bây giờ Kính Huyễn
không có tâm trạng để kết hôn, tốt nhất chờ tâm tình cô trở nên khá hơn, lúc đó
kết hôn vẫn chưa muôn, dù thế nào đi chăng nữa anh cũng sẽ chờ đợi.
“Cám ơn anh.”Mùi hương bạc hà trên người Dương Lịch làm Kính Huyễn cảm thấy
thoải mái, từ từ ngủ thiếp đi.
“Hàh! Xem ra em thật sự rất mệt mỏi, đúng là một đứa ngốc.” Dương Lịch nhìn
Kính Huyễn ngủ say, nhẹ nhàng ôm Kính Huyễn trở về phòng nghỉ ngơi.
“Kính Huyễn, em đi đâu?” Dương Lịch nhìn Kính Huyễn ăn mặc một thân màu đen,
không biết cô muốn đi đâu.
“Em muốn đi ra ngoài một chút.” Kính Huyễn không nhìn Dương Lịch, chỉ nhìn
thẳng về phía cửa.
“Vậy anh đi cùng em được không?” Dương Lịch kéo Kính Huyễn, lo lắng nhìn cô
nói.
“Không cần, em muốn đi một mình một chút.” Kính Huyễn không hề nghĩ ngợi liền
cự tuyệt Dương Lịch, hướng về phía cửa bước đi.
“Kính Huyễn, chờ một chút, em ăn mặc ít như vậy, muốn ra ngoài thì nên mặc
nhiều đồ vào.” Dương Lịch nhìn Kính Huyễn chỉ mặc phong phanh, bên ngoài trời
lạnh như vậy, nếu không sẽ bị cảm.
Anh vội vàng chạy vào phòng Kính Huyễn lấy áo khoắc, đến lúc chạy ra thì không
nhìn thấy Kính Huyễn đâu nữa, lo lắng nhìn xung quanh tìm kiếm Kính Huyễn,
không biết lúc này Kính Huyễn có thể đến nơi nào.
“Kính Huyễn, làm sao cậu lại chạy tới chỗ mình “Mật Nhu vừa mới từ nước ngoài
trở về, liền kinh ngạc nhìn thấy Kính Huyễn đang ngồi trước cửa phòng ký túc xá
của mình, không hiểu vì sao Kính Huyễn lại xuất hiện ở chỗ này.
“Mật Nhu.” Kính huyễn ở trước cửa phòng Mật Nhu chờ rất lâu, rốt cuộc cũng đợi
đến lúc cô trở về.
“Cậu làm sao vậy, mau vào đây, bên ngoài lạnh lắm, sao cậu không gọi điện thoại
cho mình.” Mật Nhu trách cứ kéo Kính Huyễn từ trên mặt đất đứng lên, cầm chìa
khóa mở cửa kéo Kính Huyễn đi vào.
“Nói đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, tại sao cậu biến thành như vậy.” Mật Nhu
mang ly nước ấm cho Kính Huyễn, sau đó ngồi bên cạnh hỏi Kính Huyễn.
“Mật Nhu, mình...tối hôm qua ba mẹ mình xảy ra tai nạn xe cộ.” Thời điểm Kính
Huyễn nói dứt lời, nước mắt cũng theo lệ tràn ra.
Ở bên ngoài tìm kiếm Kính Huyễn nhưng Dương Lịch
vẫn không tìm thấy cô, lại nhìn thấy một người mà anh nghĩ không bao giờ muốn
gặp, Lộ Đế đang đứng trước cửa nhà.
“Dương Lịch, rốt cuộc anh cũng quay lại, em đứng ở bên ngoài chờ anh thật lâu
rồi.” Năm đó Lộ Đế vẫn như cũ bám dính lấy Dương Lịch, một mực đứng chờ trước
cửa, vừa nhìn thấy Dương Lịch, lập tức trở nên vui mừng hớn hở nghênh đón.
“Sao cô lại ở chỗ này, nơi này không hoan nghênh cô, mời rời đi.” Dương Lịch
lười biếng nhìn Lộ Đế, lướt qua bên cạnh cô lấy chìa khóa mở cửa.
“Dương Lịch, anh đừng đối xử với em như vậy, em cũng rất yêu anh.” Lộ Đế nhìn
Dương Lịch đối với mình lãnh đạm như vậy, trong lòng có chút khổ sở, chỉ là rất
nhanh liền khôi phục, bởi vì thói quen của cô, không phải sao?
“Tôi nghĩ là tôi đã nói rõ ràng với cô rồi, chúng ta không thể, tôi cùng Kính
Huyễn sắp kết hôn, nên hy vọng cô đừng có dây dưa tôi trở lại đây.” Dương Lịch
không nhớ anh nói lời này là lần thứ mấy rồi, bất đắc dĩ bởi vì Lộ Đế là như
vậy, Dương Lịch không bình tĩnh, trong lòng đang lo lắng cho Kính Huyễn, càng
thêm phiền não.
“Nhưng mà hai người vẫn chưa kết hôn đó thôi, Dương Tịch anh vĩnh viễn chỉ có
thể thuộc về một mình em.” Lộ Đế tà ác nói xong, Dương Lịch chỉ thuộc về một
mình cô, bất luận ai khác cũng không thể đoạt lấy anh khỏi cô.
“Lời này của cô có ý gì, cô vui mừng vì biết trước hôm nay chúng tôi không kết
hôn.” Dương Lịch nghe lời nói xấu xa của Lộ Đế, nhìn cô nói.
“Em làm sao biết, là em suy đoán.” Lộ Đế bị Dương Lịch nhìn thấy chột dạ, ngay
cả nói chuyện cũng có chút né tránh, không dám nhìn thẳng ánh mắt Dương Lịch.
“Cô thật sự là đoán sao? Nhưng mà khi nãy cô khăng khăng khẳng định rõ ràng mà,
có phải là cô động thủ làm việc gì hay không.” Dương Lịch thông minh suy đoán,
anh không có nghĩ đến Lộ Đế sẽ điên cuồng như vậy.
“Em khát nước, có thể lấy cho em ly nước.” Lộ Đế không có chính thức trả lời
chất vấn của anh, mà sờ sờ cổ, bày tỏ mình rất khát nước, muốn kêu Dương Lịch
giúp cô lấy ly nước.
“Cô ở đây tính làm chuyện gì, tôi tự hỏi tại sao cô biết tôi và Kính Huyễn
không kết hôn.” Dương Lịch không để ý đến yêu cầu vô lý của Lộ Đế, kiên quyết
muốn Lộ Đế tự mình nói ra đáp án.
“Anh đi lấy cho em ly nước, rồi em sẽ nói cho anh biết, thật sự em đang rất
khát.” Lộ Đế uy hiếp bảo Dương Lịch giúp mình rót nước, bản thân ngồi trên ghế
sô pha chờ anh.
Thấy Dương Lịch tức giận đi rót nước, từ trong túi Lộ Đế lấy ra một lọ thuốc,
lấy một chút bột ấn vào trong móng tay của chính mình, chờ Dương Tịch đi rót
nước.
“Đây, bây giờ cô có thể nói rồi chứ.” Sắc mặt Dương Lịch không vui đem ly nước
đưa cho Lộ Đế, thấy Lộ Đế cầm lấy, không kịp chờ đợi lên tiếng hỏi.
“Vậy trước tiên anh uống ly nước này, sau đó em sẽ nói cho anh biết.” Lộ Đế lấy
bột thuốc giấu trong tay cho vào ly nước góc độ Dương Lịch không nhìn thấy, bột
thuốc rất nhanh liền tan chảy hòa vào nước.
“Cô rố