
thích với cô, anh không muốn
vì một người phụ nữ bỗng nhiên xuất hiện, chưa kịp giải thích bị Kính Huyễn
hiểu lầm.
“Hiểu lầm? Không có gì là hiểu lầm cả, cũng không muốn nghe anh giải thích, anh
chưa bao giờ nghe câu: giải thích đồng nghĩa với việc che giấu, hiểu không” Bộ
dạng Kính Huyễn đầy tức giận, thật ra khi nhìn thấy Diêm Hỏa đuổi theo, lửa
giận trong lòng liền vơi đi một nữa, chỉ là khi nghĩ đến cái cô Y Na, là trong
lòng cô cảm thấy không thoải mái.
“Em ghen đúng không, anh thật vui, em ghen, haha.” Diêm Hỏa nhìn thấy gương mặt
đầu tức giận của Kính Huyễn, nhất thời cười vui vẻ, chỉ thấy khuôn mặt Kính
Huyễn nhất thời hồng lên, sau đó cô quay đầu sang chỗ khác.
“Không được ăn nói lung tung, tôi ghen khi nào, không thèm nghe anh nói nữa,
tôi đi trước.” Kính Huyễn nhìn thấy chiếc xe buýt cứu mạng rốt cuộc đã tới,
không nói hai lời liền nhảy lên cửa xe buýt, né tránh Diêm Hỏa.
“Kính Huyễn, buổi chiều anh sẽ đến tìm em, chúng ta cùng nhau về nhà, nhớ đó.”
Diêm Hỏa thấy Kính Huyễn leo lên xe, xe cũng bắt đầu chạy, liền đuổi theo phía
sau, hướng Kính Huyễn nói thật to, xác định là Kính Huyễn đã nghe được, sau đó
quay đầu trở về.
Y Na đứng nguyên tại chỗ bị Diêm Hỏa bỏ rơi, ánh mặt hiện lên tia thâm độc, lấy
điện thoại trong túi ra, tìm kiếm trong danh bạ điện thoại, sau đó chọn một số
bấm điện thoại tới.
“Xin chào, đây là ‘tuyệt đối hoàn mỹ’ xin hỏi có gì cần chúng tôi giúp một
tay?” Điện thoại bên kia là một người đàn ông trung niên nghe, giọng điệu nói
chuyện không chút tình cảm, vô cùng lãnh đạm.
“Tôi muốn anh giúp tôi tìm ra hai đứa bé, sau đó giao bọn chúng cho tôi, trước
tiên không cần diệt khẩu, hình ảnh thì tôi sẽ nghĩ biện pháp gửi cho anh, còn
nữa... làm sạch sẽ một chút, không được lưu lại dấu vết cho người khác phát
hiện.” Giờ phút này Y Na không còn dáng vẻ nói chuyện nũng nịu như cùng Diêm
Hỏa, mà là vô cùng âm hiểm.
“Được, tuyệt đối sẽ khiến cô hài lòng, sau khi cung cấp hình ảnh sẽ tìm ra
người cô cần.” Điện thoại bên kia hiển nhiên đối với loại yêu cầu này, thanh âm
vẫn lãnh đạm như cũ.
“Tốt, tôi muốn các người tìm nhanh một chút, hôm nay hai đứa trẻ trở về nước
rồi.” Y Na nghĩ đến lời Diêm Hỏa vừa nói, cho bọn hắn một chút đầu mối.
“Hiểu, về vấn đề tiền bạc, tôi muốn tiểu thư phải rõ ràng, không nhận được
tiền, anh em chúng tôi sẽ không hành động.” Nhận tiền trước sau đó mới làm, đó
là quy cũ của ‘tuyệt đối hoàn mỹ’ bọn hắn, không nhận được tiền, thì sẽ không
có người nguyện ý tiếp nhận nhiệm vụ này.
“Được, chiều nay tôi sẽ đưa trước năm trăm triệu cho các người.” Y Na khẽ cắn
răng nói, năm trăm triệu đối với cô không phải là số tiền nhỏ gì, không biết là
phải mê hoặc bao nhiêu kẻ có tiền mới lấy được, nhưng vì để có thể trở thành
phu nhân của tập đoàn Ảnh Hỏa, Y Na đành nén nhịn đem tiền cho bọn họ.
“Vậy thì tốt, vị tiểu thư này, chúc chúng ta hợp
tác vui vẻ.” Sau khi người đàn ông bên đầu điện thoại kia lấy được đáp án mình
muốn, rất hài lòng nói xong sau liền cúp điện thoại, hắn không lo lắng lát nữa
Y Na không biết số tài khoản của mình là gì, bởi vì chỉ cần biết số điện thoại
này, kế tiếp nên làm như thế nào cô sẽ rõ.
“Diêm, em sẽ khiến anh cầu xin em trở về, em tuyệt đối không cho phép anh rời
khỏi em, bất luận kẻ nào cũng không thể cự tuyệt mỹ mạo của em, bất luận kẻ nào
cũng không thể.” Hiện tại cả người Y Na đều đi vào lửa ma rồi, vô cùng tự tin
hình dáng của mình, Y Na không chấp nhận có người sẽ cự tuyệt mình, đổ hết tất
cả lỗi lên đầu hai đứa trẻ vô tội.
“Cậu đi gọi Linh và Hạo tới, có nhiệm vụ mới muốn giao cho bọn họ làm.” Người
đàn ông trung niên vừa cúp điện thoại của Y Na, quay sang nói với lính mới đứng
cạnh mình, nhìn hai tấm hình vừa in ra từ máy fax, cầm trong tay, vừa nhìn vừa
suy nghĩ.
“Dạ, nhưng bây giờ Hạo đang bế quan, có thật phải gọi anh ta ra không?” Lính
mới không hiểu hỏi, vừa nghĩ tới Hạo bình thường rất lạnh lùng, không hiểu lần
này là nhiệm vụ gì, tại sao phải gọi Hạo đang bế quan ra ngoài.
“Không sao, cậu cứ nói đây là nhiệm vụ cậu ta sẽ thấy hứng thú là được.” Người
đàn ông trung niên cũng không sợ chọc Hạo tức giận, nhìn gương mặt tinh xảo của
cô gái nhỏ trong hình, nhớ lại tấm hình giống vậy trong phòng của Hạo, chỉ là
chút chuyện vặt thôi.
“Anh Hạo, Lôi gia bảo anh đi xuống, nói là có nhiệm vụ anh cảm thấy hứng thú
cho anh nhận.” Lính mới bị Hạo nhìn, trong lòng rung động, rất sợ nói sai cái
gì đắc tội Hạo.
“Uh.” Trả lời rất đơn giản, thanh âm lạnh lùng truyền ra, nghe không ra rốt
cuộc là đồng ý hay là không đồng ý, lính mới đứng ở trước cửa phòng khép chặt,
không biết vậy là muốn đi, hay là muốn ở, thẳng đến mấy phút sau, cửa khép chặt
mới từ từ mở ra khi lính mới đang vô cùng sốt ruột.
“Anh Hạo.” Thấy Hạo rốt cuộc đi ra rồi, lính mới len lén lau mồ hôi trong lòng,
quyết định loại chuyện như vậy lần sau nên giao cho người khác làm, thật sợ
tính tình lạnh lùng này của Hạo.
Người được gọi là Hạo không trả lời lính mới, trực tiếp lướt qua bên cạnh anh
ta đi xuống lầu. Chờ