
m cho đỏ mặt, người đàn ông này lúc nào cũng thổ lộ thẳng thắn, làm cô muốn mắng cũng không mắng nổi.
Thiệu Đình nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt thâm sâu tràn ngập tình cảm: “An Ninh, em như bây giờ rất tuyệt, anh cam tâm tình nguyện tin những điều này là sự thật”
Cố An Ninh chăm chú nhìn hai mắt hắn, đột nhiên không biết nói gì, đưa tay kéo chăn cao hơn thắt lưng: “Em hơi mệt”
Thiệu Đình cũng không để ý chuyện cô trốn tránh, bọn họ bây giờ rất tốt, hắn sẽ không ép cô.
Cố An Ninh nằm trong lòng Thiệu Đình, đợi đến khi hắn ngủ rồi mới từ từ mở mắt ra; nội tâm cô giờ rất hỗn loạn, dường như cảm thấy được sắp có tai nạn gì đó xảy ra vậy.
Ngủ không được, dứt khoát dậy chơi điện thoại, nếu đi thì Thiệu Đình dậy không thấy đâu lại đi tìm cô thì phiền.
Thiệu Đình ngủ rất sâu, có lẽ do gần đây làm việc quá nhiều, Cố An Ninh lặng lẽ đẩy cánh tay của hắn ra, chống tay ngồi dậy. Khi lấy điện thoại cô làm rơi tập văn bản trên bàn, sợ hết hồn vội vã với ra giữ lại.
Thiệu Đình quả nhiên hơi nhăn mặt, sau đó dần dần giãn ra.
Cố An Ninh thở dài, xếp lại tập văn bản, ánh mắt vẫn còn hơi choáng váng…
---
Thiệu Đình làm việc và nghỉ ngơi rất đúng giờ, nửa tiếng sau tự tỉnh, không cần Cố An Ninh gọi dậy.
Hắn chống tay nhìn cô một lúc, thấy cô mải chơi không thèm nhìn mình thì đưa tay vân vê mũi cô nghịch ngợm. Cố An Ninh đang tập trung chơi thì bị hắn quấy rầy, mất mạng ngay, giận dỗi: “Hôm nay em chơi mãi mới đạt kỷ lục cao như thế đấy”
Thiệu Đình liếc qua, cầm lấy điện thoại của cô: “Để anh đạt kỷ lục mới cho em”
Cố An Ninh không nói gì, nghiêng đầu sang chỗ khác, bắt đầu mặc quần áo rồi lại bị người sau lưng kéo vào trong lòng. Cô ngẩng đầu nhìn hắn, nhẹ nhàng nói: “Như thế thì thành của anh rồi còn đâu”
“Em là của anh, anh thay em đạt kỷ lục cao nhất có gì không đúng, của anh chính là của em” – Thiệu Đình nói, ngón tay lướt rất nhanh trên màn hình, đầu dựa vào hõm cổ trắng muốt của cô.
Điều hòa rất mát, hai người vẫn dựa vào nhau nhưng có thể cảm thấy được nhiệt độ cơ thể càng lúc càng tăng. Thiệu Đình cứ như cái gì cũng là sở trường, loại trò chơi nhỏ nhặt này chẳng làm khó được hắn. Cố An Ninh nhìn tên mình một phát nhảy lên số 1 mà ai oán…một tí cảm giác thành tựu cũng không cảm nhận được.
Người đàn ông phía sau lưng lại rất có cảm giác thành tựu, một tay còn cầm điện thoại, một tay bóp chặt bờ vai cô, cúi xuống cắn mạnh má cô một cái: “Rất đơn giản”
Cố An Ninh quay đầu liếc hắn một cái, Thiệu Đình ý thức được mình nói sai: “À, thật ra cũng đòi hỏi chút kỹ thuật, từ nay về sau mỗi ngày anh sẽ giúp em chơi, vẫn là thành tích của em”
Cố An Ninh nhướng mày, muốn cắn cho hắn một phát.
Mấy tháng sau, Cố An Ninh đang học làm bánh trong bếp với quản gia, trên TV đưa tin chiều, chợt nghe thấy giọng nam quen thuộc, quản gia phản ứng nhanh nhất: “Là tiên sinh, tiên sinh lại bị phỏng vấn”
Cố An Ninh giơ bao tay quay đầu lại, người đang được phỏng vấn trên TV quả nhiên là Thiệu Đình, có điều xung quanh rất hỗn loạn, sau lưng có cả xe cấp cứu và xe cứu hỏa; Cố An Ninh nhảy dựng lên, vội tháo bao tay chạy ra phòng khách
“Thiệu tiên sinh, sự cố Trang tổng nhảy lầu lần này có phải là tự sát như cảnh sát công bố hay không, có phải vì lần này Trang tổng đầu tư sai lầm nên không thể trả nổi các khoản vay?”
Phóng viên hỏi không ngừng, Thiệu Đình lại trầm ổn tỉnh táo, nhưng cổ áo vẫn hơi lệch đi, mái tóc đen dày đẫm mồ hồi: “Xin lỗi, tôi và Trang tổng chỉ có quan hệ hợp tác, chuyện về bà ấy tôi rất tiếc nhưng thực sự là chuyện nhảy lầu tôi không rõ lắm”
“Tại sao Trang tổng lại phải chạy đến tầng thượng công ty ngài tự sát? Trong quá trình hợp tác có vấn đề gì sao?”
Các vấn đề phóng viên đưa ra càng lúc càng khó trả lời, Cố An Ninh rất lo lắng nắm chặt bao tay, chăm chú nhìn người đàn ông trên màn hình TV.
Đôi mắt hắn sắc bén tựa như sao sáng trong màn đêm, sáng ngời lại sâu thẳm, dáng vẻ vô cùng nho nhã: “Lần đầu tư sai lầm này không chỉ Trang tổng ôm nợ mà tôi cũng vì mảnh đất này tham gia góp nửa vốn, cũng không đạt được lợi ích nào”
Phóng viên còn muốn hỏi thêm, Trì Phi cao lớn đã xuất hiện chắn màn ảnh, hắn mở đường cho Thiệu Đình đi ra ngoài, gương mặt cứng nhắc không biểu cảm: “Xin nhường đường, Thiệu tiên sinh cần nghỉ ngơi, có gì sẽ trả lời sau”
Các phóng viên chụp ảnh liên tục đến tận khi Thiệu Đình vào xe, TV mới chuyển sang hình ảnh nữ phát thanh viên.
Người này mặc bộ đồ công sở màu đen, rất phù hợp với hoàn cảnh đang nhắc đến: “Cảnh sát đã xác nhận chuyện nữ sĩ Trang Khiết nhảy lầu lần này không có dấu vết bị giết, mà nữ sĩ Trang Khiết chọn Trung tâm Thương mại Đình Thụy là vì lúc trước có hợp tác với Thiệu Đình tiên sinh của công ty Quốc tế Đình Thụy về mảng đầu tư làng du lịch, cuối cùng vì chính phủ thu hồi mảnh đất kia, đầu tư không thu lời còn nợ nần, lòng sinh oán hận. Nữ sĩ Trang Khiết còn mang theo xăng muốn dội lên Thiệu Đình tiên sinh để đồng quy vu tận. Tin tức sẽ được cập nhật thêm…”
Đến tận khi tin tức kết thúc, Cố An Ninh vẫ