
từ đặt xuống bàn trà phía sau lưng, sau đó mới trầm giọng nói: “Anh ấy chọn làm như thế là vì có lý do, chuyện của hai người tôi không can thiệp, chuyện của tôi cô cũng đừng nhúng tay vào”
Hải Đường dường như hoàn toàn không nghe ra hắn nói gì, chỉ khóc thút thít: “Tôi muốn gặp anh ấy, phải trả lại công bằng cho tôi”
Thiệu Đình đứng nhìn xuống cô ta, Hải Đường ngồi xổm trên mặt đất thật lâu mới ngẩng đầu lên, khuôn mặt có hai vệt nước mắt, đôi mắt đỏ hồng: “Anh sắp xếp để tôi gặp anh ấy, tôi đương nhiên sẽ không nhúng tay vào chuyện của anh”
Đôi mày rậm của Thiệu Đình nhíu lại, cân nhắc lợi hại, cuối cùng khẽ gật đầu: “Được, tôi sẽ thu xếp”
Thiệu Đình mở cửa phòng đi ra, Tiểu Bảo chắp tay sau lưng đang tựa lên vách tường, đôi mắt đen nhánh to tròn nhìn chằm chằm vào chiếc khay trên tay hắn, thấy trống không thì hào hứng: “Mẹ ăn rồi?”
Thiệu Đình mỉm cười và gật đầu, đi qua xoa đầu con bé: “Mẹ chỉ hơi khó chịu, bây giờ không sao rồi, đừng lo”
Tiểu Bảo đột nhiên đỏ mắt, đưa cánh tay mũm mĩm ra ôm hắn: “Bố à, mẹ nhớ bố quá đấy, mỗi khi trời tối mẹ đều xem ảnh bố rồi khóc”
Thiệu Đình xoa cái đầu mềm mại của nó, không nói được gì.
Tiểu Bảo từ từ ngẩng mặt lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, tay ôm chặt hắn: “Bố, hay tối nay bố ở đây với con, với hai mẹ con con?”
Thiệu Đình nhìn ánh mắt chờ mong của con bé, chần chừ mãi không từ chối, cuối cùng vẫn cúi xuống ôm con bé rồi giải thích: “Tối nay bố còn có việc, lần sau bố sẽ về sớm”
Tiểu Bảo buồn xo, cái miệng xinh xắn cứ khép rồi mở, kinh ngạc không tưởng tượng được: “Bố sẽ về ở với mẹ và con chứ?”
Thiệu Đình cười nhưng không nói gì, bế con bé lên: “Con phải ngoan ngoãn nghe lời mẹ, không được gây sự”
“Con rất ngoan, không bao giờ làm mẹ phải lo, đều là con lo cho mẹ”
Thiệu Đình nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của con bé mà mỉm cười, hôn lên đôi má phúng phính: “Tiểu Bảo rất hiểu chuyện”
---
Thiệu Đình đi từ trên gác xuống, liếc thấy trong phòng khách có hai người đang ngồi ngay ngắn, Thiệu Lâm Phong cúi đầu xem văn bản, Trang Khiết bên cạnh đang cúi xuống thưởng thức trà.
Nghe thấy tiếng bước chân, hai người đều không hẹn mà cùng ngẩng đầu, Thiệu Lâm Phong thấy Thiệu Đình cuối cùng cũng nở nụ cười: “Còn biết quay về, đúng là không thể không có lương tâm”
Thiệu Đình cười nhạo trong lòng, trên mặt lại bất động thanh sắc, hắn bình tĩnh đi đến chỗ bọn họ, ngồi xuống ghế salon đối diện: “Bây giờ nói chuyện mảnh đất kia đi”
Thiệu Lâm Phong đang cười thì đờ miệng, ông ta không nghĩ Thiệu Đình quay về là vì mảnh đất kia.
Thiệu Đình rất hài lòng với vẻ mặt này của ông ta, co tay lên chống cằm, hơi liếc về phía người phụ nữ đang nhăn mặt: “Cô Trang hình như cũng rất thích mảnh đất kia, không biết bố định cho ai?”
Nếp nhăn giữa lông mày Trang Khiết uốn càng sâu, ánh mắt cảnh cáo hướng về phía Thiệu Lâm Phong.
Thiệu Lâm Phong ho khan một tiếng, cúi đầu tiếp tục xem hợp đồng, qua loa trả lời: “Đất này thật ra cũng chưa chắc kiếm được tiền, tôi phát hiện ra rất nhiều vấn đề, bà…”
Trang Khiết trợn ngược mắt, siết chặt chén trà: “Thiệu Lâm Phong, ông đã hứa là cho tôi cơ mà!”
Thiệu Lâm Phong không nhìn Trang Khiết, chỉ lật trang hợp đồng rồi nói: “Thiệu Đình muốn xây trường đua ngựa, tôi đã nghe ngóng, trong vài năm tới bên kia sẽ không có hạng mục mới, so với khu dân cư cao cấp của bà thì rõ ràng là thích hợp hơn”
Thiệu Đình hơi nhướng mày nhìn Trang Khiết, cánh tay lười biếng giang ra để lên lưng ghế, nói chậm rãi: “Cảm ơn bố”
Trang Khiết cắn răng, giận đùng đùng nhìn Thiệu Lâm Phong, Thiệu Lâm Phong giơ kính, tay khẽ vuốt mi tâm: “Tôi sẽ tìm cho bà nơi thích hợp hơn”
“Tôi muốn chỗ này”
Hai người mở to mắt nhìn nhau, Trang Khiết tính mạnh mẽ đương nhiên không biết nhượng bộ, Thiệu Đình thấy nhạt nhẽo, đứng lên khẽ cúi đầu: “Con đi trước, cô Trang đừng bực bội quá, người già thì da dẻ rất quan trọng” *xỉa xói qué đi*
Trang Khiết trừng mắt, Thiệu Lâm Phong bất đắc dĩ nhìn con mình: “Đi thì đi luôn đi”
Thiệu Đình cười cười quay đi, bước từng bước, ánh mắt trong thoáng chốc đã trở nên âm tàn.
---
Trang Khiết từ biệt thự nhà họ Thiệu đi ra vẫn còn giận dỗi tức tối, bà ta kéo áo choàng lại che kín người rồi đi nhanh về bên xe mình, bỗng có ánh đèn xe bật lên chói lòa từ phía xa.
Ánh sáng quá rực rỡ, trong đêm tối càng kích thích ánh mắt, bà ta vô thức giơ tay che mắt, nhưng vẫn không nhìn được biển số xe đối phương.
Phía kia hồi lâu vẫn không có phản ứng, hẳn là đợi bà ta đi qua, Trang Khiết suy nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định đi về phía chiếc xe việt dã màu đen đó.
Thiệu Đình đang ngồi trong xe, điều này bà ta cũng đã lường trước; Trang Khiết đứng ở cửa xe, cười như không cười, khoanh tay: “Còn chưa đi? Muốn chờ tôi ra rồi khoe khoang?”
Thiệu Đình nhún vai, mở cửa xe đi xuống.
Trang Khiết đề phòng lùi lại một bước, nhìn người con trai cao lớn rắn chắc đi về phía mình, cổ họng căng thẳng: “Cậu…cậu làm gì đấy?”
Thiệu Đình cười, tay lại mở cửa xe: “Cháu có lòng muốn nói chuyện với cô Trang, không biết cô Trang có hứng t