Mắt Xanh Mê Hoặc

Mắt Xanh Mê Hoặc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323435

Bình chọn: 7.5.00/10/343 lượt.

ố viên nước mắt nhỏ của Dạ Bố Trí rơi trên bắp chân, thế nhưng khóc, Tiêu Tiêu hoảng tay chân, bảo cho Tây Đinh đem Dạ Bố Trí ôm đến bên cạnh .

"Dạ Bố Trí ngoan, đừng khóc, đừng khóc mà!" Tiêu Tiêu học bộ dạng trước đây mẹ an ủi mình, vỗ nhè nhẹ lưng Dạ Bố Trí.

Dạ Bố Trí còn rơi lệ, tay nhỏ bé nắm chặt quần áo Tiêu Tiêu , "không muốn Trán Cát đi" .

Đứa nhỏ vĩnh viễn là mẫn cảm nhất , trở lại thành phố, Tiêu Tiêu và bọn họ sẽ ly khai, ngay cả Tiêu Tiêu đều đã quên Dạ Bố Trí không thể tiếp tục ở cùng cô, Dạ Bố Trí như vậy vừa khóc, Tiêu Tiêu cũng thương cảm , có đôi khi duyên phận chính là chỗ này, cô cùng Dạ Bố Trí rất hợp nhau, nhưng là cũng không thể bởi vì điều này mà dẫn nó đi, nuôi đứa nhỏ không phải giống như nuôi một thú cưng, phải đối với tương lai của nó phụ trách, mà mình bây giờ vẫn cần người khác chiếu cố, cô thật có thể dưỡng tốt Dạ Bố Trí sao? !

Tiêu Tiêu trong lòng cũng không khóc thành tiếng liền yên lặng nhìn Dạ Bố Trí khóc , mình cũng đỏ tròng mắt, nghe lời đứa nhỏ, chính mình thật sự có thể bỏ được nó ở trong này chịu khổ sao, như lúc trước lần đầu tiên thấy nó cũng như vậy, cả người vô cùng bẩn , cơm cũng ăn không đủ no. "Ngải Đăng" Tiêu Tiêu dựa vào bờ vai rộng lớn của anh, có chút lơ đễnh khẽ gọi.

Ngải Đăng ôm bả vai của Tiêu Tiêu, nhìn hai người đang buồn bã, khóe môi thoáng gợi lên một chút cười khổ, mình lại không nỡ làm cho Bé ngoan khó xử "Có anh ở đây, không có việc gì".

Những lời này không thể nghi ngờ rằng chính là liều thuốc trợ tim dành riêng cho Tiêu Tiêu; nàng mang theo ánh mắt tràn đầy chờ mong Ngải Đăng, Ngải Đăng nghiêm túc nhìn cô gật gật đầu. Tiêu Tiêu hô to một tiếng, chẳng quan tâm vẫn còn ôm Dạ Bố Trí, mạnh mẽ chạy đến hôn “chụt” vào má của Ngải Đăng một cái.

Trở lại trong thành, Ngải Đăng báo với Hương trưởng chuyện anh chuẩn bị nhận nuôi Dạ Bố Trí, như hắn đã nghĩ, Hương trưởng không hề có ý phản đối, còn nhanh chóng bảo A Ni Á đi thu thập hành lý của Dạ Bố Trí, cứ ngợi khen mãi tấn lòng lương thiện của Tiêu Tiêu, số mệnh của thằng bé Bố trí này cũng thật quá may mắn, cũng dặn dò nó sau này có thành người thành đạt cũng đừng quên cố hương đã nuôi dưỡng mình từ nhỏ.

Rất nhanh hành lý của Dạ Bố Trí đã thu thập xong rồi, Tiêu Tiêu nhìn thấy chút hành lí nhỏ xíu của bé càng thêm cương quyết mang bé rời xa nơi này, trong bao chỉ có 2 bộ quần áo cũ cùng một đôi giày, đứa nhỏ này cũng chỉ có một chút vật dụng nhỏ nhoi như thế, sao có thể không làm cho trái tim Tiêu Tiêu cảm thấy băng giá chứ. Dạ Bố Trí sau khi biết mình không phải rời khỏi Tiêu Tiêu, vẫn giống như chú chim non nắm lấy vạt áo của cô không rời, như là sợ nàng đổi ý không mang nó cùng đi.

Tình trạng thế này mãi đến khi lên máy bay mới được ổn định, Dạ Bố Trí bắt đầu nở nụ cười, đó là một nụ cười sung sướng từ tận đáy lòng. Tiêu Tiêu nhìn Dạ Bố Trí ngồi ở trong buồng phi cơ, dáng vẻ có chút e thẹn, bật cười nói “Dạ Bố Trí, em thật đáng yêu". Dạ Bố Trí thẹn thùng đỏ mặt, Trán Cát không có không cần nó, cảm giác này thật tốt.

Ngải Đăng đang trò chuyện với Phi Lực ở thành phố A, dù đang làm việc vẫn không quên nhìn ngắm về phía Tiêu Tiêu, cô đang dạy Dạ Bố Trí vẽ tranh, xem ra cô thực sự thích đứa bé này. Ngải Đăng cảm thấy kỳ thật nuôi đứa nhỏ này cũng tốt, hiện tại dạy dỗ cho nó thật tốt, chờ về sau Tiêu Tiêu cùng mình có cục cưng, nó có thể giúp đỡ bảo vệ con của mình, chuẩn bị một tâm phúc tình nguyện trung thành cho con mình trước cũng không tồi.

Ngải Đăng nói chuyện điện thoại xong, đứng dậy ngồi bên cạnh Tiêu Tiêu, cầm chăn mỏng đắp lên cho cô, sợ cô bị cảm lạnh, lại phân phó None đi chuẩn bị cơm trưa.

“Đắp chăn lại cho thằng bé đi.” Tiêu Tiêu nhìn Tây Đinh nói, sức đề kháng của trẻ em rất yếu, hơn nữa hiện tại đến một môi trường mới nếu bởi vì không thích ứng mà sinh bệnh liền nguy rồi.

“Em thích ăn gì?” Ngải Đăng lấy chiếc bút trên tay của Tiêu Tiêu giữ ở trong lòng bàn tay, tay của Tiêu Tiêu luôn thật lạnh, mặc kệ Ngải Đăng đã dùng đủ mọi cách điều trị cũng không có tác dụng, Ngải Đăng quyết định chờ sau khi mang Tiêu Tiêu trở về Na Uy, sẽ tìm Bruce Kim chữa trị cho cô.

"Sao cũng được, em không đói lắm." Tiêu Tiêu nghiêng người, cuộn tròn trong lòng Ngải Đăng.

"Sáng nay em chỉ uống chút sữa thôi, nên bây giờ phải ăn nhiều một chút" Ngải Đăng sờ sờ cái bụng của Tiêu Tiêu, sao lại không thích ăn cơm vậy chứ, luôn làm cho anh lo lắng, không thể lơi lỏng chăm sóc cô chút nào được

"Nhưng em thật sự không đói bụng mà." Tiêu Tiêu nói giống như làm nũng, ở nhà mẹ cũng luôn đốc thúc cô ăn cơm, nhưng cô chỉ thích ăn đồ ăn vặt cùng điểm tâm mà mẹ Lưu làm.

"không đói bụng cũng phải ăn một chút, làm tấm gương cho Dạ Bố Trí, không thể lười ăn"

"Được rồi….."

None đưa đến thịt bò bít tết đã được cắt lát sẵn, cùng bánh mì, Dạ Bố Trí chưa ăn qua thứ này càng không từng dùng qua dao nĩa, nhìn thức ăn trước mặt có chút sợ hãi nhìn Tiêu Tiêu. Tiêu Tiêu trấn an vuốt tóc thằng bé, bắt đầu kiên nhẫn dạy bé dùng dao nĩa, Ngải Đăng rót chén rượu đỏ, tựa lưng vào ghế ngồi tinh tế thưởng thức, híp mắt nhìn


Old school Swatch Watches