
g dòng suy nghĩ cứ đua nhau quấn lấy tôi. Cứ như con rắn cuốn lầy đầu óc vậy.
Đêm đó là một trong những đêm dài nhất của tôi. Có lẽ. Chẳng nhớ rõ nữa (chẳng muốn nhỡ rõ nữa??) Hôm đó đi ngủ lúc 4h sáng thì phải… Chà…cũng chẳng nhớ rõ nữa…
Tối hôm qua do ngủ trễ nên sáng nay tôi chẳng thể đi tập bóng được. Nhưng mà thây kệ. Mai chủ nhật rồi. Tôi có lẽ cũng nên tự thưởng cho mình một ngày xã hơi. Ngày hôm nay, tôi sẽ tạm không dính tới “bạn gái-bạn gái cũ-chị gái-em gái” tất cả những ai tôi nghĩ có thể làm tôi thêm đau đầu, mệt mỏi.
Bước xuống dưới nhà thì đã gần 12h. Hôm nay thứ bảy nhưng môn học hôm nay lớp tôi đã kết thúc từ tuần trước rồi. Thế nên từ đây tới cuối kì tôi sẽ có ít nhất hai ngày nghỉ trong tuần. Vươn vai một cái cho giãn gân cốt. Bỗng một mùi thơm sực nức xông vào mũi. Tôi biết ngay là chị Huệ đang nấu ăn dưới bếp. Đi xuống thì đã thấy con bé em bày thức ăn ra bàn rồi.
- Rửa mặt đi rồi ngồi vào ăn. – Chị Huệ nói giọng vẫn còn chút giận dỗi. Chắc là vẫn còn để ý vụ tối qua tôi về trễ.
- Dạ vâng ạ.
Tôi chẳng dám cãi. Trong cái nhà này thì chị Huệ giống như một người mẹ vậy. Chị lo từ cái ăn, cái mặc, quán xuyến mọi việc lớn nhỏ. Chị lo cho tôi với con bé em từng ly từng tí, cứ như chị là mẫu người nội trợ mà cánh đàn ông ai cũng muốn cưới về làm vợ. Tôi làm vệ sinh cá nhân xong là ngồi vào bàn luôn. Bữa ăn hôm nay thịnh soạn quá. Nào rô phi chiên xù. Thịt kho trứng. Rồi cả một dĩa tôm rang me và một dĩa rau cải xào. Tất cả đều đang bốc khói nghi ngút. Đợi chị ngồi vào bàn là tôi ăn luôn. Miễn sao đó là cơm chị Huệ nấu thì tôi sẽ ăn bằng sạch, chừng nào nít bụng thì mới buông đũa ra. Con bé ba thấy thế thì lần nào cũng cười khì khì.
- Gớm. Có ai giành ăn đâu mà gấp thế?
- Kệ. Ngon mà, chị nhỉ? – Tôi cố tình đá chuyện với chị.
- Thì chẳng. Tao nấu không ngon thì mày có lớn xác được như vầy không? – Hic. Mới nuôi mình được có một năm mà nói cứ như là chị nấu ăn cho tôi từ nhỏ tới lớn vậy.
- Dạ. Chị của em là nhất mà. Ba nhỉ? – Tôi quay mặt qua con bé em mà cười gian xảo.
- Khỏi nịnh. Chuyện hôm qua em còn chưa xử tới đâu. – Cái đệch! Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Tôi ăn xong thì sắp xếp lại bàn rồi để cho con bé em rửa chén. Còn mình thì chỉ việc ngồi phè phỡn xem tivi. Ở chung với con gái sướng lắm các bạn ạ. (gái ngoan biết nội trợ thôi nhé. Còn như mấy em teen bây giờ thì… ôi thôi!) Đang ngồi xem thời sự buổi trưa thì có điện thoại tới. Số lạ.
- Alô
- Cho hỏi có phải số của Tú đúng không vậy? – Là giọng con gái.
- Đúng rồi. Cho hỏi ai đầu dây vậy ạ? – Tôi lịch sự trả lời.
- Vân đây. Vẫn còn nhớ chứ?
- Ừ. Gọi có chuyện gì không?
- Chiều nay ông rãnh không? Ra quán café nào nói chuyện đi.
- Tôi thì có chuyện gì để nói?
- Ông biết chuyện gì mà! Hẹn ông 4h tại quán X đường Y nhé. Không gặp không về. – Nói xong thì nhỏ Vân cúp máy luôn.
Tôi quăng cái điện thoại ra bên cạnh rồi ngã người ra ghế. Đúng là chuyện trên đời này chẳng mấy khi nào mà theo ý mình cả. Hôm nay muốn có một ngày yên tĩnh vậy mà… Tôi biết nhỏ Vân hẹn gặp tôi không vì mục đích nào khác ngoài muốn nói chuyện của Xu. Hai đứa hồi xưa đã là bạn thân của nhau. Lúc ấy Vân lúc nào cũng ở cạnh tôi lúc tôi buồn, khuyên tôi nên tha thứ cho Xu. Tôi thì lúc ấy cứ nghĩ hai đứa là bạn thân với nhau nên nói đỡ cho nhau. Thế là tôi đâm ra ghét lây sang Vân, cứ mỗi lần nó nhắc đến chuyện đó là tôi lại to tiếng, nó buồn tôi lắm, nhưng cũng chẳng nói gì.
Mãi suy nghĩ thì điện thoại lại rung lên. Là tin nhắn của thằng Hưng nhắc chừng tôi chiều mai nhớ lên sân đúng giờ. Nhìn đồng hồ thì chỉ mới 2h chiều, tôi lại lôi cuốn tiểu thuyết lên ban công mà giết thời gian. Hẹn giờ 3h30 cho cái hẹn café luôn. Và như thường lệ, cho dù tôi rất thích đọc tiểu thuyết. Nhưng chỉ một tiếng sau là mắt tôi đã díu lại mặc dù trước đó tới tận trưa tôi mới ngủ dậy. Vỗ tay vào mặt cho tỉnh ngủ, thôi thì xuống dưới lầu tắm rửa cho mát rồi đi luôn, mấy ngày này thời tiết SG nóng quá. Tắm xong thì cũng gần tới giờ hẹn với nhỏ Vân. Tôi xuống nhà, khóa cửa cẩn thận rồi dắt xe ra ngoài chạy tới quán café đã hẹn.
Tới nơi, quăng xe cho ông bảo vệ rồi bước vào trong luôn. Quán café này tôi mới vào lần đầu. Rộng quá! Quán có tới bốn khu. Ở giữa có cả một cái hồ bự chảng. Lấy điện thoại gọi cho Vân.
- Này. Đang ngồi ở đâu thế?
- Khu D, cái bàn trong cùng nè. Cạnh cây phát tài á.
Tôi đi tới thì đã thấy nhỏ ngồi với ly sinh tố đã vơi nửa. Chắc là tới tự lúc nào rồi. Ngồi xuống, gọi một ly nha đam (trời nóng mà uống cái này thì dr.thanh cũng chẳng là cái đếch gì hết).
- Gọi ra đây có chuyện gì không? – Tôi rào trước.
Nhỏ Vân hơi sựng lại. Nhìn sâu vào mắt tôi, rồi mới lên tiếng.
- Ông có còn giận con Xu không?
- Sao lại hỏi vậy. Tui hết giận lâu rồi.
- Xạo. Miệng ông nói không nhưng mắt ông nói có. – Nhỏ Vân phán như đúng rồi ấy.
- Mấy năm không gặp bộ mới đi học bác sĩ tâm lý về hả? – Tôi chọc nhỏ
- Đâu cần. Tui lại còn lạ gì ông với con Xu. Nói thật, ông đừng có trách con Xu nữa.
- …!
- Mấy bữa tối gọi cho nó thì nó bảo là đi với ông. Tui cũn