Disneyland 1972 Love the old s
Mặt Trăng Nhỏ Đứng Sang Một Bên!

Mặt Trăng Nhỏ Đứng Sang Một Bên!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323260

Bình chọn: 7.00/10/326 lượt.

nhỏ nhặt nhất là thấy được.

"Tiểu Bạch, đàn ông các anh có phải rất thích cùng phụ nữ đi dạo phố không vậy?" Trong sách đều nói vậy hết.

Hắn suy nghĩ một hồi, sau đó mới gật đầu, "Tổng thể mà nói, đích thật là như vậy, phụ nữ đi dạo phố rất tốn thời gian, thật bội phục phụ nữ các em, đi từ sáng tới tối mà không thấy đau chân, đàn ông bọn anh mua đồ lại bất đồng, trước khi đi mua đã nghĩ xong sẽ mua gì rồi, mua xong thì về."

"Đúng là không thú vị."

"Ha ha, nhưng mà cũng không phải là không thích, cũng phải xem là đi cùng ai dạo phố mới được." Hắn nhìn cô mà cười hì hì.

Cô lập tức đắc ý, đó còn cần phải nói, cùng cô đi dạo phố đương nhiên là thú vị.

"Không có nói em đâu, em cũng đừng có nghĩ vẩn vơ." Thấy vẻ mặt đắc ý của cô, hắn không nhịn được đả kích cho bớt cái nhuệ khí ấy đi.

"Đáng ghét!"

Hắn cười ha ha, nụ cười tươi rói dẫn tới mấy mỹ nữ dọc đường vứt mị nhãn cho hắn.

"Anh thật đáng ghét mà." Cô có phần thẹn quá hoá giận, ngoài miệng thì mắng hắn nhưng hành động lại khác hoàn toàn. Thấy mấy MM trang điểm lộng lẫy vứt mị nhãn với mặt trắng nhỏ, cô lại nổi giận, tay lặng lẽ kéo chặt hắn, người thì dựa sát vào hắn, có chút khiêu khích nhìn mấy cô gái đó.

"Em thật đáng yêu quá đi." Hắn cười lớn hơn, mắt cũng loan thành vầng trăng, miệng không nhịn được nhếch lên, động tác mờ ám của cô khiến hắn rất vui vẻ.

"Hừ." Mặt cô đỏ lên quay sang một bên.

******

Hai người "window shopping" nửa ngày, chỉ nhìn không mua, ngược lại ăn không ít thứ.

"Dương Dương, là cháu à?" Một giọng nữ cao vang lên từ phía sau.

Dương Dương quay đầu nhìn lại, trời ạ, hai bác gái cấp nhân vật trong khu, ánh mắt mang theo nếp nhăn thật sâu giống như Tôn Ngộ Không phát hiện ra yêu tinh, thoáng cái liền tìm được mục tiêu - nhìn bọn họ nắm tay nhau chằm chằm.

"Bác Trương, thím Lâm, hai người đi dạo phố a." Cảm nhận được ánh mắt sắc bén của hai người, Dương Dương theo bản năng hất tay mặt trắng nhỏ ra.

Phan Thừa Hi không lên tiếng nhưng sắc mặt trầm xuống, ở cùng hắn rất mất mặt sao?

"Đúng vậy, Dương Dương, làm sao mà không giới thiệu anh đẹp trai này cho bọn bác vậy?" Bác gái không có để ý tới cô, bốn con mắt đều đặt trên người mặt trắng nhỏ, nhìn từ trên xuống dưới, ánh mắt xoi mói hệt như khi đi mua thức ăn nhìn Phan Thừa Hi từ trên xuống dưới.

"Cháu là đồng nghiệp của Dương Dương ạ." Phan Thừa Hi cười nói, chỉ là lễ phép có thừa, nhiệt tình không đủ.

Nghe nói như thế, cô ngây ngẩn cả người, mặc dù vừa rồi là cô buông tay trước, cũng định bụng không giới thiệu hắn với tư cách bạn trai, nhưng hắn lại phủ định quan hệ của hai người, trong lòng không hiểu sao lại hơi khó chịu

"Chỉ là bạn đồng nghiệp thôi sao?" Bác gái Trương liếc mắt, rõ ràng bọn họ trợn mắt nói mò.

Đúng vậy, hai người cũng nắm tay rồi mà vẫn chỉ là đồng nghiệp thôi ư?" Thím Lâm cũng mập mờ trêu ghẹo nói.

"Thật sự chỉ là đồng nghiệp thôi ạ." Cô cố ý cường điệu hai chữ "đồng nghiệp.

"Đúng vậy, cũng chỉ là như vậy." Hắn cũng không khách khí.

Yêu, đây là sao, bác gái Trương mắt ngữ với thím Lâm (mắt ngữ: dùng mắt trao đổi).

Không phải là vợ chồng son cãi nhau đấy chứ? Thím Lâm nhìn lại.

Chắc là vậy rồi, chúng ta... cứ quyết định vậy...

Chợt!

Ngay sau đó hai người cười nói tạm biệt với Dương Dương, nói còn phải về nhà làm cơm, khi đó mới 2 giờ chiều, cơm trưa đã ăn rồi, cơm tối hình như quá sớm thì phải.

Dương Dương cười tạm biệt với hai người, quay lại, mặt trắng nhỏ nhìn cô một cái rồi quay đi theo hướng ngược lại.

Hừ, đồ nhỏ mọn, vậy mà không đợi cô! Không đợi thì không đợi, ai cần? Cô hừ một tiếng, muốn đi hướng ngược lại hắn, lại cảm thấy không tốt, ai, dù sao cũng là cô thả tay trước.

Hai người ở chung với nhau, trừ thích nhau ra, kỳ thực quan trọng nhất là phải thông cảm và chiều ý đối phương, đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ một chút. Nếu hắn làm như vậy, không muốn giới thiệu mình ra ngoài, e rằng cô đã sớm tức giận nhảy lên rồi. Vừa rồi hắn bằng lòng ở lại đã coi như là chú ý tới thể diện của cô rồi, càng nghĩ càng thấy không yên, chân chạy theo.

"Tiểu Bạch..." Chân của hắn dài mà bước đi lại nhanh, cô thật vất vả mới đuổi theo được.

Hắn không có nhìn cô, cũng không có đáp lại, phảng phất như cô là không khí vậy.

"Tiểu Bạch..." Cô gọi thật ngọt, ai, ai bảo mình đáng đời vậy chứ, hắn tức giận cũng là bình thường.

Hắn vẫn cứ đi về phía trước, chỉ là thả chậm cước bộ hơn rất nhiều, hình như là cố ý phối hợp với cô.

"Tiểu Bạch, anh giận à?"

"..."

"Tiểu Bạch, đừng giận nữa được không?"

"Tiểu Bạch đồng học, tức giận rất dễ có nếp nhăn đó."

"Tiểu Bạch, đàn ông phải hào phóng chút, chúng ta ký hiệp nghị thế mà."

Cô gái này cần phải được dạy dỗ một chút, nhớ tới vừa rồi rất tiêu sái hất tay của hắn ra, cứ như hắn là đống rác vậy làm bụng hắn đầy lửa giận.

"Tiểu Bạch..." Ai, ai nói đàn ông không hẹp hòi, người nói lời này nhất định là chưa từng lĩnh giáo qua, đàn ông chắc là rất ít cáu kỉnh hơn phụ nữ, nhưng không có nghĩa là không hẹp hòi, có một ngày mà tính khí bọn họ bộc phát, còn phiền phức khó dụ dỗ hơn cả phụ nữ, trướ